Site icon TruyenVnFull

Tiên Họa Trước Mắt – Nhạc Thiên Nguyệt - Chương 187

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Mưu sâu, sao ám, hồn mờ khuất (3)

Lưỡi đao sắc bén kề bên cổ, Lận Phụ Thanh chẳng mảy may dao động.

Hắn bình tĩnh nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt thoáng qua Doãn Thường Tân, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi muốn bắt ta, người này sẽ liều mạng với ngươi.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn vất vả đánh nhau một trận, rốt cuộc để kẻ khác chiếm hời?” Lận Phụ Thanh thở dài, giọng nói mềm đi, “Không đáng chút nào… Ta thấy ngươi có vẻ thông minh, còn kiêu ngạo, chẳng lẽ lại làm chuyện này?”

“…”

Ánh mắt cô nàng tối đi, càng thêm lạnh lẽo.

Nhưng không nhúc nhích thanh loan đao kia.

Lận Phụ Thanh đương nhiên biết nàng sẽ không động thủ. Nếu nàng thật sự có sát ý thì đã chém luôn rồi chứ không làm ra hành động “kề đao lên cổ”, trông thì dọa người nhưng thực chất chẳng có chút uy h**p nào.

Trong lòng hắn an tâm, thái độ càng thêm nhẹ nhàng tự nhiên, nghiêng đầu cười nói: “A, chẳng lẽ ngươi lo lắng, một kẻ như ta… có thể gây trở ngại đến đại nghiệp của Bàn Vũ giới sao?”

Cô nàng nhướng mày cười giễu: “Vớ vẩn! Với tình trạng này của ngươi, dù không ai giết, ở đây thêm năm ba ngày, ngươi cũng sẽ không chịu nổi linh khí dồi dào của Bàn Vũ giới, kinh mạch suy kiệt mà chết.”

“Vậy thì đơn giản rồi. Ngươi xem, ngươi không cần ta, lại chẳng muốn làm lợi cho người khác… Mà ta lại là một kẻ sắp chết không có chút uy h**p nào, ngươi còn ở đây uổng phí sức lực với ta làm gì?”

“…”

Cô nàng tâm tình phức tạp, không đáp được, trong lòng mơ hồ cảm thấy hắn nói rất có lý, nhưng cũng có chỗ nào không đúng. Nàng không cam lòng, dí thanh đao về phía trước: “Nhưng nếu thả ngươi, ta được gì?”

Lận Phụ Thanh nghiêm mặt: “Ngươi chỉ đang kề đao lên cổ ta, vẫn chưa bắt được ta, sao có thể gọi là thả? Giờ ngươi nhìn ta rời đi, không được gì cũng chẳng mất gì.”

Hắn dừng một chút, lại nói: “Nhưng… nếu ngươi đồng ý thu đao, nói vài lời với chúng ta, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà.”

“Nói vài lời với các ngươi?”

“Đúng thế. Chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao Tân Đồng Tử không quen biết ngươi à?”

“…”

Cô nàng vẫn giữ nguyên gương mặt u ám, nhưng một lúc sau, thanh đao đã biến mất giữa những ngón tay nàng. Doãn Thường Tân đứng xem, sắc mặt biến ảo mấy lần. Ông đã chuẩn bị sẵn sàng đánh nhau với cô gái kia, nhưng không hiểu sao qua dăm ba câu, người ta thu vũ khí lại luôn rồi.

Lận Phụ Thanh phất ống tay áo, gật đầu nói: “Đa tạ. Lại đây, ta cho ngươi một chiếc đèn.”

Hắn lấy một trong số ba chiếc đèn treo trên Ngũ Xích Thanh Minh xuống đưa cho cô gái.

“… Ngươi giỡn mặt ta hả!?”

Lận Phụ Thanh một tay cầm đèn, một tay chỉ vào Doãn Thường Tân, hết sức nghiêm túc nói: “Người này nói với ta Bàn Vũ giới không có đèn. Vật hiếm thì quý.”

Ma Quân nói rồi kéo tay cô gái, đặt chiếc đèn vào lòng bàn tay nàng: “Rồi. Hiện giờ ngươi là tiên nhân Bàn Vũ duy nhất trên đời này có đèn. Có đèn rồi, trong bóng tối cũng thấy rõ mình đang đứng ở đâu, thật tốt.”

Ngọn đèn nhỏ trong đêm tối như một đốm lửa yếu ớt, chiếu rọi lên mấy ngón tay vừa chạm nhau đã tách ra. Lận Phụ Thanh nhìn gương mặt như phẫn nộ, lại như kinh ngạc của nàng, trong lòng thầm than: Hóa ra da thịt người Bàn Vũ cũng có độ ấm… Sao có thể sống lạnh lẽo đến mức này?

Lận Phụ Thanh lại lần nữa chỉ vào Doãn Thường Tân: “Người này là sư phụ ta. Người bị Tôn chủ bắt ở Dục giới, bị tra tấn, thần hồn bị tổn thương nặng nề. Rất nhiều chuyện ở Bàn Vũ, người không còn nhớ nữa rồi.”

Cô gái đột nhiên quay đầu, ngạc nhiên nhìn Doãn Thường Tân. Gương mặt như khắc từ băng lúc này lại hiện ra mấy phần giống một người sống: “Không nhớ? Ngươi không còn nhớ gì cả?”

Doãn Thường Tân thoáng nhíu mày, hỏi nàng: “Ta nên nhớ chuyện gì?”

“…”

Doãn Thường Tân vòng qua Lận Phụ Thanh, nheo đôi mắt vàng hẹp dài, trầm giọng nói với nàng: “Ngươi biết ta, ta lại không biết ngươi.”

Cô gái trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu nhìn lên họa tinh trên bầu trời.

“… Ông cố của ta hy sinh trong Chiến Dịch Âm Nạn.”

Sắc mặt Doãn Thường Tân thoáng thay đổi.

“Mỗi trăm năm, ngày họa tinh tỏa sáng nhất là ngày giỗ những anh linh khi đó. Phụ thân nói, đã từng có rất nhiều người tưởng nhớ và tế bái, về sau, số người càng lúc càng ít đi.” Nàng lạnh lùng nói, “Năm đó Tôn chủ thống nhất Bàn Vũ, đã từng hứa hẹn sẽ đối đãi tử tế với thân thích và hậu duệ của những đại năng đã hy sinh trong Chiến Dịch Âm Nạn. Nhưng ngàn năm, lại ngàn năm, càng ngày càng có nhiều hậu duệ của người đã hy sinh thần phục Tôn chủ, biết Tôn chủ không muốn bọn họ tế bái, dần dần không tế nữa.”

“Đến bây giờ… người còn tưởng nhớ trong lòng, đôi khi vào ngày họa tinh tỏa sáng sẽ đi tế bái anh linh, cũng chỉ có…”

Nàng nhìn Doãn Thường Tân thật sâu, cánh môi mấp máy như muốn nói “Chỉ có ta và ngươi”.

… Nhưng rốt cuộc nàng quay đầu đi, mấy sợi tóc đen phớt qua gò má trắng nõn, như ngọn cờ tàn trên chiến trường buổi hoàng hôn, có mấy phần thê lương.

Nàng rủ mi, nắm chiếc đèn nhỏ trong tay, cười một tiếng tự giễu: “Xem ra, chỉ còn một mình ta.”

Lận Phụ Thanh bỗng nhiên xen vào: “Không đúng.”

Cô gái không nhịn được liếc sang, thấy lô đỉnh Dục giới này mặt mày thanh cao tươi đẹp, một tay vỗ vai Doãn Thường Tân, cười nói: “Hiện tại ngươi nói cho vị này, người cũng đã biết, như vậy vẫn là hai người.”

“…”

“Người Dục giới,” Gương mặt nàng không vui không buồn, chỉ hơi nhíu mày, “Ngươi không giống với những gì ta tưởng tượng về người Dục giới.”

Lận Phụ Thanh nói: “Đúng vậy, có rất nhiều chuyện không như ngươi tưởng tượng đâu.”

“Ta đã lâu rồi không nói chuyện với vật sống nào nhiều như vậy. Ngươi muốn đi gặp bạn đời của ngươi sao? Ngươi không cứu được y đâu, xem như cáo biệt trước khi chết đi.”

Lận Phụ Thanh cúi đầu, không đáp lại, chỉ nói: “Có duyên gặp gỡ, ta tặng ngươi thêm một món quà đi.”

Lúc này cô nàng không trào phúng nữa, hỏi: “Tặng cái gì?”

Lận Phụ Thanh nói: “Một cái tên. Ta cho ngươi đèn, vậy gọi ngươi là A Đăng nhé.”

Cô nàng khẽ bật cười: “Không cần, Bàn Vũ giới không ai gọi tên.”

Lận Phụ Thanh nói: “Tùy ngươi.”

Dứt lời, hắn không chút phòng vệ mà xoay người, đưa lưng về phía nàng, nhìn về phía Âm Uyên: “Con muốn đi gặp Tri Uyên. Sư phụ, hay là người… ở đây cùng A Đăng tế bái đi?”

Doãn Thường Tân trầm mặc một chút, nói: “Đêm dài lắm mộng, đi nhanh về nhanh. Ta ở đây chờ con.”

Lận Phụ Thanh gật đầu, thanh trượng treo đèn trong tay điểm nhẹ vào không trung, thân hình hắn lướt đi như một chiếc lông vũ thuận gió, vào sâu trong Âm Uyên tối tăm. Không ai thấy được. Khi quay lưng, hắn đã thầm thở phào nhẹ nhõm, chớp mắt một cái, tiếng cảm khái bị gió cuốn đi.

“… Người Bàn Vũ thật dễ bị lừa, nhất là bé gái.”

=========

Trong Âm Uyên của Bàn Vũ không có ánh đèn sáng trưng như Tuyết Cốt Thành, cũng không có hương sen của Hồng Liên Uyên, chỉ có nước sâu, đá sẫm, cùng tiên cốt rải rác, âm u lạnh lẽo thấu xương.

Lận Phụ Thanh một tay chống Ngũ Xích Thanh Minh, một tay kéo chặt áo choàng, lần mò theo ký ức tìm đến chỗ Phương Tri Uyên. Trên thanh trượng còn hai ngọn đèn, lung lay trong gió lạnh, ánh sáng lập lòe chỉ đủ soi sáng một tấc dưới chân.

Càng đi, Lận Phụ Thanh càng cảm thấy bất an.

Tri Uyên đang ở Bàn Vũ, hiện giờ họa tinh sinh biến, không biết y có chịu ảnh hưởng gì không? Y ở cùng mười vạn tu sĩ đã làm loạn ở Lục Hoa Châu hòng bức vua thoái vị, không biết có bị bắt nạt, có chịu uất ức gì không? Tôn chủ Bàn Vũ nhìn thấy họa tinh do chính mình tạo ra rơi vào tay mình, lỡ muốn làm gì y…

Càng đi, suy nghĩ trong đầu càng thêm hỗn loạn.

Chợt dưới chân vấp một cái, Lận Phụ Thanh lảo đảo bước lên hai bước, ánh đèn lung lay dữ dội một hồi, chiếu ra một bóng hình quen thuộc —— Trong bóng đêm đặc quánh, Phương Tri Uyên tựa người trên một phiến đá đen thấm nước, cả người co quắp, tóc tai rũ rượi, không nhìn rõ gương mặt. Y cong lưng, cúi đầu, sống lưng nổi rõ, là tư hết nhẫn nhịn cơn đau đớn tột độ.

Tay Lận Phụ Thanh run lên, suýt thì đánh rơi Ngũ Xích Thanh Minh. Đến khi lấy lại tinh thần, hắn đã ở ngay trước kết giới, cơ hồ là quỳ sụp xuống, nước lạnh thấp đẫm bạch y. Tay hắn bấu chặt vào bề mặt rắn chắc của kết giới, hốt hoảng gọi dồn: “Tri Uyên!? —— Tri Uyên!!”

Phương Tri Uyên hiển nhiên là nghe được, hô hấp càng loạn hơn. Một lúc sau, y mới đờ đẫn quay đầu lại, trán mướt mồ hôi, giọng khản đặc như ba ngày ba đêm không uống một giọt nước nào: “… Sao ngươi… còn chưa đi…”

Y nói không xong một câu đã ngẩn ngơ cười, ánh mắt mông lung nhìn vầng sáng bao quanh người Lận Phụ Thanh: “Còn mang theo đèn? Ngươi thật là…”

Phương Tri Uyên dựa đầu lên mặt đá lạnh băng, nhắm mắt, âm giọng như nức nở: “Ngươi thật là…”

Lận Phụ Thanh lặng lẽ nhìn y, mười ngón tay bấm vào kết giới đến trắng bệch: “Ta thật là thế nào? Dù tối hơn thế này, ta cũng sẽ cầm đèn đi tìm ngươi.”

Hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt tan rã của Phương Tri Uyên, hắn dường như đã hiểu rõ hết thảy.

Hoặc nên nói, không phải cái gì cũng hiểu rõ, mà là cái gì cũng không còn quan trọng nữa.

Lận Phụ Thanh quỳ gối trong dòng nước Âm Uyên, tóc trắng phủ bờ vai, Ngũ Xích Thanh Minh chống bên người hắn, giống một đốm lửa cuối cùng trong đêm sâu.

Ma Quân rủ mi, kìm nén cảm giác chua xót và đau lòng, nuốt xuống dòng dung nham hừng hực đã dâng đến cổ họng, chỉ khẽ lắc đầu: “Không sao, A Uyên… không có gì là không vượt qua được.”

Phương Tri Uyên gian nan bám vào phiến đá, đầu gối nửa quỳ nửa bò, chậm rãi nhích đến ánh tuyết sáng ngời của mình. Y nhìn Lận Phụ Thanh quỳ trong nước lạnh, không khỏi cảm thấy lòng đau như cắt: “Ngươi… ngươi đứng lên trước đi. Sư ca, đứng lên đi…”

Một tầng kết giới ngăn cách hai người. Y không cách nào vượt qua ôm lấy người kia, mà người kia cũng chẳng thể làm gì khác.

Chỉ mới hơn nửa ngày không gặp, Phương Tri Uyên đã yếu ớt đến khó lòng tưởng tượng nổi. Cách có mấy bước ngắn ngủn, y còn bò không xong. Nửa đường thoát lực, người nghiêng ngả đụng vào vách đá, ngã xuống, cuộn người run rẩy th* d*c.

“Tri Uyên!” Lận Phụ Thanh theo bản năng đánh vào kết giới, mắt đỏ lên, thanh âm rách nát, “Đừng đến đây, đừng nhúc nhích… Ngươi nghe ta nói không!”

Lúc này, hắn chợt nghe được có tiếng hít thở rất nhỏ truyền đến từ chỗ tối, nhỏ đến mức cơ hồ không nghe ra. Lại dường như, có những ánh mắt sợ hãi, bất an, áy náy nhìn về phía này. Cảm giác rất vi diệu, mà cũng rất quái dị.

Lận Phụ Thanh lập tức nhấc Ngũ Xích Thanh Minh lên, ánh đèn chiếu sáng vào trong —— Là bóng dáng những tu sĩ Dục giới đang khép nép trốn tránh, cách đó không gần không xa.

Chỉ một thoáng, Lận Phụ Thanh cảm thấy huyết khí xộc thẳng lên đầu. Hắn tức giận cực điểm, hàm răng run run va vào nhau, sát ý mãnh liệt xông ra: “Các ngươi… các ngươi đều ở đó… nhìn y!!”

Không ai dám đáp lời. Trong bóng đêm, những ánh mắt rụt rè lướt qua Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên, sau đó mang theo cảm giác tội lỗi nặng nề mà dời đi.

Phương Tri Uyên cười nhạt một tiếng, khàn giọng nói: “Ngươi đừng tức giận, là ta bảo bọn họ đừng đến gần ta…”

Y lại lần nữa chống tay, chậm chạp bò dậy: “Ta… có gì đó không ổn. Là họa tinh… họa tinh dường như đang lôi kéo hồn phách ta, ta không biết mình sẽ biến thành cái dạng gì…”

Lận Phụ Thanh buông Ngũ Xích Thanh Minh, thất thần nhìn y. Phương Tri Uyên rốt cuộc cũng đến được đây, cả người dựa vào vách kết giới, vậy nên ngọn đèn của Lận Phụ Thanh soi rõ ngươi mặt tái xanh mệt mỏi của y.

“Sư ca…” Phương Tri Uyên cố hết sức nâng bàn tay, s* s**ng áp tới, muốn chạm vào mười ngón tay của Lận Phụ Thanh.

Y khép hờ mắt, không biết là vì kiệt sức, hay là bởi tầm nhìn mơ hồ: “Ai dám đến gần ta, ta sẽ đánh hắn… Ngoài ngươi ra, còn ai chịu được?”

Lận Phụ Thanh cũng dán sát cơ thể mình, nhưng chỉ có thể chạm vào vách kết giới lạnh lẽo. Hai người bọn họ kỳ thật đã ở rất gần, tay nắm tay, mặt kề mặt… nhưng chỉ cảm nhận được sự lạnh giá, không có chút hơi ấm nào của người kia.

Dưới khung trời đêm vẩn đục là Âm Uyên mênh mông, kéo dài đến vô tận, và mười vạn người cách đó không xa.

Có hai bóng người nhỏ bé.

Cùng một chút ánh sáng.

Cả thế gian dường như chỉ còn hai người bọn họ.

Phương Tri Uyên ngẩng đầu, mơ hồ nhìn họa tinh, cười khổ: “Sư ca, ngươi có biết năm đó rốt cuộc ngươi đã cứu thứ gì không…”

Lận Phụ Thanh cũng nhìn lên, đáp: “Ta biết.”

Trong mắt hắn cũng là ảnh ngược của họa tinh đỏ thẫm.

“Ngươi không biết…”

“Ta biết, mới vừa biết.”

“…”

“Là một ngôi sao. Ngươi nhớ không, từ nhỏ ta đã nói vậy.”

Phương Tri Uyên cúi đầu cười khẽ, tựa hồ đã rất thỏa mãn. Y thấp giọng nỉ non: “… Vậy là đủ rồi.”

Sau đó, y nhìn thẳng vào Lận Phụ Thanh, năm ngón tay hơi co lại, nói: “Sư ca, nghe ta, về Dục giới đi.”

Lận Phụ Thanh không hề nghĩ ngợi: “Không.”

Phương Tri Uyên có chút nóng nảy, hô hấp lại loạn lên: “Ngươi nghe lời ta! Ngày mai Tôn chủ sẽ dẫn âm khí vào kết giới, luyện chế lô đỉnh. Ta là họa tinh, đến khi đó có lẽ sẽ tìm được cơ hội xoay chuyển; cùng lắm thì làm lô đỉnh thôi, với tu vi của ta, vẫn có thể tìm cách thoát thân ——”

“Nhưng ngươi, sư ca… Ngươi ở lại đây chắc chắn sẽ chết. Ngươi phải trở về.” Nói rồi, Phương Tri Uyên sắc mặt tối đi, giữa hai ngón tay bất thình lình kẹp một mảnh đá sắc bén, đặt nó lên cổ mình.

“Đương nhiên, nếu ngươi khăng khăng muốn chết, ta cũng không có cách nào khác, chỉ có thể chết trước ngươi, vẫn xem như luôn ở cạnh ngươi.”

Exit mobile version