Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Thương sinh thắp đèn trông quân về (4)
Đêm dài chưa tận, toàn Dục giới đã sôi trào.
Chẳng mấy chốc, kẻ tiến đến trợ lực không chỉ có nhân tộc. Yêu thú từ Đông Lưu Hải đã theo Ngao Dận mà đến. Tiểu Ngao Chiêu thay vương huynh tiếp ứng chư vị yêu tướng.
Tuân Minh Tư rời khỏi túc chu Hư Vân, giữa không trung đặt đàn trên gối. Y tạm quyền chấp chưởng cầm yêu Tây Vực thay Phượng Vương đang ngủ say, lúc này Phượng Thính cầm hàm chứa sức mạnh linh hồn của Hồng Diệu, tiếng đàn tức khắc gọi bách điểu quy phục, lông vũ rực rỡ bay đầy trời.
Kỳ Lân Vương cùng yêu thú ở Tê Long Lĩnh cũng đuổi tới. Thân Đồ Lâm Xuân cùng Vu Mật nhìn nhau, cùng đệ tử Sâm La Thạch Điện dùng thanh âm thúc giục yêu thú trợ uy.
Mà tu sĩ vừa trốn thoát khỏi Dục giới, không kịp thở phào một hơi đã quay trở lại, gia nhập nhóm người đan dẫn truyền linh khí.
Ai cũng đang liều mạng. Rất nhiều người không chịu nổi cường độ linh khí dày đặc này, giống Thẩm Tiểu Giang mũi miệng đổ máu, đầu váng mắt hoa, nhưng không một ai lùi bước.
Lâu lắm rồi.
Mọi người đã kìm nén quá lâu.
Suốt thời gian qua, rất nhiều người đã trơ mắt nhìn bạn bè, người thân bỏ mạng dưới tay người Bàn Vũ, tâm như tro tàn; cũng có rất nhiều người tính ngưỡng sụp đổ, lang thang khắp nơi, sống lay lắt kéo dài hơi tàn, không biết đến ngày mai. Lúc này, phẫn nộ và lòng quyết tâm được nhen lên, bốc cháy, như ngọn lửa lan tràn thẳng đến trời cao.
Như thể… chỉ cần Lận Phụ Thanh có thể đưa Phương Tri Uyên trở về, thì chính bọn họ cũng đã cứu được người thân của mình từ cõi chết.
Như thể, chỉ cần mũi kiếm của Lận Phụ Thanh có thể đâm vào Tôn chủ, thì ý chí của bọn họ đã xuyên thủng vòm trời, phá tan lồng giam vẫn luôn chụp trên đầu mình. Thanh kiếm mà Ma Quân chĩa về phía Tôn chủ, không chỉ là thanh kiếm của riêng Ma Quân, mà còn là thanh kiếm mà lô đỉnh Dục giới chĩa về phía tiên nhân Bàn Vũ.
Bàn Vũ về đêm, ánh sáng của họa tinh đạt đến cực thịnh, lất át hoàn toàn ánh trăng hoang vu lạnh lẽo. Thế nhưng ngọn lửa trắng trên người Ma Quân không ngừng vươn cao, cho đến khi nó còn lóa mắt hơn cả ánh sao, chiếu sáng nửa bầu trời, khiến cảnh sắc trông như ban ngày.
Tiên nhân Bàn Vũ xung quanh không ai dám tiến lên, mà ánh mắt nhìn Ma Quân càng thêm kinh sợ. Bọn họ không thể tin nổi, một kẻ cận kề cái chết như thế lại có khí thế mạnh mẽ ngang ngửa với Tôn chủ của mình —— không, dường như khí thế của hắn còn vượt qua cả Tôn chủ. Bọn họ thậm chí không khỏi thấp thỏm thầm nghĩ, nếu Ma Quân trong trạng thái hoàn toàn khỏe mạnh mà có được sức mạnh này, hậu quả sẽ khủng khiếp đến mức nào.
Đáng tiếc, hiện giờ Lận Phụ Thanh là dầu cạn đèn tắt. Mọi người đều nhìn thấy Lận Ma Quân máu thịt bê bết, không ai dám chắc hắn còn cầm cự được bao lâu.
Hai bên má Tôn chủ khẽ giật, ánh mắt lộ rõ sự hung bạo và tàn nhẫn. Lão giơ tay, mười ngón siết chặt: “Lô đỉnh hèn mọn, tự tìm đường chết…”
Giữa những ngón tay của lão tựa hồ có một sợi chỉ vô hình căng chặt. Trong khoảnh khắc, một tia sét dữ dội từ trên trời giáng xuống tế đàn đá! Không gian vặn vẹo, như thể những quy tắc dày đặc đan xen vào nhau bị xé toạc, thủng một lỗ, hai giới tức khắc thông nhau, hai luồng khí âm dương mãnh liệt từ thượng giới đổ ập vào Dục giới.
“Không ổn, vòm trời nứt rồi!”
“Linh khí sắp tràn vào…”
Nháy mắt, thiên hỏa chớp động, cuồng phong nổi lên tứ phía. Vài tu sĩ yếu ớt sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt chờ chết. Tình huống này giống như lời đe dọa của Tôn chủ trước kia. Nếu vết nứt cứ lan ra, linh khí mãnh liệt từ Bàn Vũ sẽ bạo động, bọn họ đều sẽ chịu phản phệ giống như Lận Phụ Thanh hiện tại, hoặc nổ tung mà chết, hoặc bị liệt hỏa thiêu đốt.
Trên không trung, Trần Chi Đạo nóng nảy mắng thầm một câu, lập tức xông lên muốn chắn dòng khí đang rót xuống. Không ngờ bên cạnh có người duỗi tay giữ y lại: “Chi Đạo, khoan đã.”
Trần Chi Đạo ngạc nhiên: “Nhan huynh!? Sao lại……”
Nhan Dư lắc đầu, bình tĩnh nói: “Ngươi xem, ngươi quên mất một chuyện rồi. Có lẽ Tôn chủ Bàn Vũ cũng đã quên mất.”
Trần Chi Đạo khựng lại, cẩn thận quan sát xung quanh, lại không hề thấy dấu hiệu linh khí hỗn loạn. Cảm nhận kỹ hơn, y lại phát hiện nồng độ linh khí trong thiên địa cũng không khác bình thường là mấy.
—— Không đúng, không phải nồng độ linh khí không đổi, mà là…
Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, y nhướng mày nói: “Phải rồi, Lận Phụ Thanh hiện giờ đang rút đi dương khí trong Dục giới, vậy nên…!”
Vậy nên, lúc này dương khí từ Bàn Vũ rót vào Dục giới, lại vừa vặn bổ khuyết cho phần Lận Phụ Thanh đã lấy đi!
Mấy đại năng ở trên cao nhìn xuống, xuyên qua màn đêm và sương mù, nhìn thấy những ngọn linh thảo héo úa vì linh khí suy kiệt đang xanh tốt trở lại. Tán tu ngơ ngác nhìn nhau, không ai có dấu hiệu bất thường.
Trần Chi Đạo kinh ngạc: “Chẳng lẽ hắn đã dự đoán trước chuyện, vậy nên mới dẫn động linh khí trong Dục giới?”
“Không hẳn, có lẽ chỉ là trùng hợp, có lẽ…” Diệp Phù lắc đầu cười, “Ai biết được Ma Quân nghĩ gì.”
Kiếm Thần nheo mắt, cảm thán: “Người này… Hắn rốt cuộc đang cùng thiên hạ đánh cược, hay là lấy thiên hạ ra đánh cược.”
Nếu không phải Dục giới đồng lòng thì đã không thể bức cho Tôn chủ đả thông hai giới; mà nếu hai giới không thông, không có linh khí từ Bàn Vũ bổ khuyết, Lận Phụ Thanh cứ điên cuồng điều động linh khí Dục giới như thế, Dục giới tất nhiên cũng tổn hại nghiêm trọng.
Đến giờ phút này, đã không còn phân rõ là một người cứu thế gian, hay cả thế gian cứu một người. Quay về nửa ngày trước, nào ai có thể đoán được chuyện này.
Lỗ Khuê Phu ở một bên, nhắm mắt than nhẹ: “Quân Thượng… đến cùng vẫn là Quân Thượng.”
……
Ở chân trời Bàn Vũ, Lận Phụ Thanh cúi đầu, khó khăn bật cười một tiếng.
“Ngươi…” Con mắt còn lại của hắn lóe lên một chút ánh sáng yếu ớt, khóe mắt cũng đổ máu, “Dường như… sắp thua rồi.”
Ý thức đã bắt đầu mơ hồ, tinh thần cùng thân thể đều đã đột phá cực hạn, mỗi một nhịp thở đối với hắn đều là loại tra tấn sống không bằng chết. Nhưng hắn vẫn có thể mỉm cười.
Dục giới đồng lòng tương trợ… Ma Quân thật sự không ngờ tới chuyện này. Chẳng qua hắn biết, mình đại náo một trận, thả cho mười vạn lô đỉnh chạy thoát, người Bàn Vũ nổi giận đả thông hai giới chỉ là chuyện sớm muộn.
Lận Phụ Thanh còn nghĩ, nếu hắn chết đi, hai giới liên thông, Bàn Vũ khai chiến, đó chính là cách duy nhất có thể bảo vệ Dục giới. Đời này xem như chu toàn, có thể vì Tri Uyên mà chết, cũng không phải làm tội đồ họa thế. Nhưng hắn chưa từng dám nghĩ, thân thể tàn tạ này thế mà có thể gánh vác ý niệm tam giới, đến giờ liệt hỏa chưa tắt, ánh sáng chưa tàn.
Một khi đã vậy…
Lận Phụ Thanh thầm nghĩ, một khi đã vậy, một suy nghĩ mà trước đây hắn chưa từng thật sự kỳ vọng, hiện giờ đã bén lửng cháy lên.
Hắn thật sự mong muốn… cùng Tri Uyên sống sót trở về.
Tôn chủ trầm mặc hồi lâu, cho đến khi Lận Phụ Thanh xuất kiếm, lão vẫn trầm mặc. Liên tiếp sai lầm, liên tục thấy những việc không cách nào hiểu được, như thể đấng thần minh trên thần đàn cao ngất bị kéo xuống từng chút một.
“Thôi được. Hiện giờ ta cũng rất muốn biết…” Tôn chủ thở dài một tiếng, giơ lên song quyền, sát ý như núi, “Đến cùng là ta thua trước, hay là ngươi chết trước.”
……
Trăng sáng treo cao, trời trong như được gột rửa.
Thời điểm tu sĩ cuối cùng bị kẹt ở Bàn Vũ giới đã trở về Dục giới, cánh cổng khổng lồ trên không trung từ từ khép lại.
Có người kinh hô: “Không ổn, cổng trận… cổng trận sắp đóng rồi!”
“Nhưng hai vị tiên quân vẫn còn ——”
Trên hòn đảo tràn ngập âm khí chỉ còn lại một mình Phương Tri Uyên. Các đó không xa, hàng ngàn tiên nhân Bàn Vũ vây quanh, như đàn kền kền vây quanh con mồi đang hấp hối, chờ đến lúc thích hợp để xâu xé.
Bọn họ nhìn ánh lửa trắng và bóng dáng Tôn chủ hóa thành tàn ảnh va chạm kịch liệt. Im lặng, chờ Lận Phụ Thanh dầu cạn đèn tắt.
Phương Tri Uyên không chút do dự, lảo đảo xoay người, th* d*c, rút Hoàng Dương đao. Lưỡi đao mang theo muôn vàn ánh bạc, như thiên hà treo ngược, bổ mạnh vào kết giới.
Phương Tri Uyên cắn răng. Y cũng đã bị thương nghiêm trọng, dù giữa chừng có dương khí bảo vệ, cũng chỉ là kéo dài một hơi thôi. Lúc này y mạnh mẽ thúc giục linh lực, lập tức sặc máu, vết thương trên ngực, bụng đều đồng loạt nứt toác, thê thảm vô cùng.
Không chỉ vậy, âm khí trong cơ thể khó khăn lắm mới ổn định một chút lại bắt đầu xao động. Kinh mạch đau như băng đao cắt rời, mũi kim lạnh buốt đâm vào. Nhưng y mặc kệ, chỉ cố chấp đến đỏ mắt, một đao lại một đao bổ vào vách kết giới, cho đến khi lưỡi đao Hoàng Dương bị âm khí ngưng kết một tầng băng, băng tinh lại bị đánh nát.
Kết giới không suy suyển. Thứ đang sụp đổ chính là lớp vỏ bình tĩnh và lạnh lùng mà y vẫn luôn khư khư giữ lấy.
Từ bình minh đến chiều tà, rồi tới đêm đen, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Lận Phụ Thanh dẫm máu tươi bước đến cạnh mình, chắn trước người mình. Mà y, chẳng thể nào thoát khỏi kết giới.
……
Cánh cổng đại trận càng lúc càng thu nhỏ. Dần dần đã có người tuyệt vọng, che mặt mà khóc.
“Ma Quân sợ là… đã…”
“Phương tiên quân —— Ít nhất có một người trở về cũng tốt.”
“Không đâu.” Trước cổng trận, Ngư Hồng Đường hai mắt đã không còn ánh sáng, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Y có chết cũng không bỏ lại Thanh Nhi ca ca một mình… Bọn họ đều giống nhau.”
Nàng cũng đã cạn kiệt khí lực từ lâu, chỉ có thể ngây người nhìn cánh cửa đang khép lại từng chút —— cho đến khi hoàn toàn khép kín, hóa thành vô số phù văn rách nát, tiêu tán trong bóng đêm.
“Không…”
Vào lúc này, đã có vô số người hoang mang đồng thanh bật ra một chữ.
Con đường dẫn về nhà đã biến mất, hai người mở cánh cổng ấy ra đều ở lại bên kia luyện ngục.
Mọi thanh âm đều lặng xuống. Bách tính mới rồi còn cùng châm đèn, lúc này đều như rơi vào hầm băng.
Có người ôm chút hy vọng mong manh, biết rõ là không thể, nhưng vẫn ngước nhìn bầu trời hỗn loạn như đang trông đợi điều gì đó. Biết đâu, Lận Phụ Thanh có thể thật sự đánh bại Tôn chủ? Biết đâu, Phương Tri Uyên có thể phá được kết giới kiên cố kia? Biết đâu, hai người bọn họ có thể phá vòng vây của đám tiên nhân Bàn Vũ như hổ rình mồi, nắm tay đạp mây mà về, như một đôi thần tiên quyến lữ.
Ảo tưởng như một hồi mộng đẹp.
Thế nhưng, Lận Phụ Thanh thật sự đã bị thương quá nặng. Đến một lúc, ngón tay bị tàn phá rốt cuộc không còn sức lực, trường kiếm trắng tuyết rơi xuống trong gió. Đồ Nam không gãy, nhưng chủ nhân của nó không thể cầm chắc được nữa.
Cánh tay của Tôn chủ phá không lao đến, cùng một thanh âm xuyên phá da thịt, chọc thủng lồng ngực Lận Phụ Thanh!
Thân thể rách nát, tàn tạ của hắn run lên một chút. Ánh mắt rã rời của Lận Phụ Thanh tựa hồ còn chút giãy giụa, nhưng cơ thể đã hoàn toàn buông xuôi. Mí mắt nặng nề sụp xuống, đầu ngả về sau, cánh môi khẽ run, những sợi tóc nhuốm máu rủ xuống, che khuất gương mặt của hắn.
“Lận Phụ Thanh… Sư ca… Khụ!!”
Trong kết giới, Phương Tri Uyên lảo đảo, rốt cuộc không chống đỡ được mà ngã khuỵu xuống. Y mặt xám như tro tàn, máu tươi liên tục sặc ra từ miệng, rơi đầy trên Hoàng Dương đao. Trên thân thần đao, những vết nứt nhỏ từ chuôi lan đến lưỡi đao, tỏa ra càng lúc càng rộng ——
Hoàng Dương đao nóng cháy, kiên cường, không gì chặn được, một đời là danh hào của Tiên Thủ suốt trăm năm, cứ như vậy mà vỡ vụn trong bàn tay run rẩy đau đớn của chủ nhân mình.
Mộng đẹp bị máu tươi xối tỉnh.
Tôn chủ phá ra cười điên cuồng. Khóe môi lão cũng trào ra một đường máu, sắc mặt trở nên tái nhợt, vẫn tiếp tục cười.
Là điệu cười tuyên bố thắng lợi.
Năm ngón tay lão bóp chặt máu thịt trong lồng ngực Ma Quân, nâng cánh tay lên cao một chút, là tư thế thợ săn thưởng thức con mồi.
Phương Tri Uyên ném thanh tàn đao, nện một quyền lên kết giới. Xương bàn tay truyền đến thanh âm vỡ vụn, y đổi sang tay còn lại, tiếp tục nện lên. Những thanh âm nặng nề liên tục vang lên, trên kết giới b*n r* tia lửa nhỏ, rốt cuộc xuất hiện vài vết rạn, nhưng vẫn chẳng thay đổi được gì.
Lận Phụ Thanh mềm oặt rũ xuống. Thân thể hắn bị ghim trên cánh tay Tôn chủ, nâng lên cao, đã không còn nhìn ra nhân dạng. Dưới ánh sáng đỏ sẫm của họa tinh, áo bào Ma Quân nhuốm đẫm máu, không rõ sống chết. Máu nhiễu xuống từ cằm và mái tóc dài, tạo thành một hình ảnh bi thương mà lạnh lẽo.
Bàn tay còn lại của Tôn chủ co thành trảo, phù văn vỡ thành mảnh vụn. Lão đã chặt đứt mối liên hệ giữa Ma Quân và Dục giới. Từ lúc này, luồng linh lực dồi dào của Dục giới không thể truyền đến đây nữa. Chỉ cần chờ đến khi ngọn lửa trên người Lận Phụ Thanh tắt hẳn, Ma Quân cũng toi mạng.
… Kỳ quái là, đến tận lúc này, sắc mặt Lận Phụ Thanh vẫn không có vẻ đau đớn rõ rệt. Hàng mi dài rủ xuống, giống như chỉ là quá mệt mỏi. Cơ thể hắn bị nâng lên cao, trong huyết sắc và tinh quang, bùng cháy ngọn lửa trắng thuần như tuyết, lại được bao bọc trong bóng đêm dày đặc không thể hòa tan.
Hình bóng ấy xoáy sâu vào đáy mắt Phương Tri Uyên.
“…”
Phương Tri Uyên ngồi quỳ giữa bụi đất, đứt quãng sặc ho, khóe mắt đỏ ngầu vì phẫn hận dường như ươn ướt. Quanh thân là những mảnh vỡ của Hoàng Dương, mỗi mảnh đều phản xạ ánh sáng, mỗi mảnh đều là hình bóng của Lận Phụ Thanh.
Mười ngón tay nhuốm máu nhấc lên, trượt xuống, kéo ra những vệt đỏ trên vách kết giới. Thân ảnh của Lận Phụ Thanh giống như đang ở giữa những ngón tay y.
Vì cớ gì… rõ ràng ở gần như vậy, lại không thể chạm vào!
Thịch… thịch… Tiếng tim đập kéo dài trong lồng ngực, bất chợt bùng phát thành một cơn đau nhói. Trước mắt Phương Tri Uyên nhòe đi, sau đó là đầu đau như muốn nứt ra. Đúng vào lúc này, mối liên hệ với họa tinh trên trời lại dày vò y.
… Trước kia, Lận Phụ Thanh đọa ma, mất đi thần trí, toàn thế gian ruồng bỏ hắn, y dám dẫn hắn đi, vì hắn mà khai đạo ma đồ. Trước kia, Lận Phụ Thanh bị bắt, bị tra tấn đến ngũ cảm tê liệt, mạng sống mong manh, y còn có thể ôm hắn đào vong, sưởi ấm cho hắn, đau lòng vì hắn.
Nhưng hôm nay, y muốn ôm, muốn cứu, muốn che chở, muốn sưởi ấm… đều không làm được. Suốt hai đời, lần đầu tiên, cảm giác bất lực khủng khiếp chưa từng có này dường như xé y thành hai nửa.
Ngay trước mắt Phương Tri Uyên, Tôn chủ nâng tay, đánh vào huyệt thái dương của Lận Phụ Thanh.
“Sư ca…”
Đừng.
Sư ca, đừng chết trước mắt ta.
……
Đột nhiên, không hề có chút dấu hiệu nào.
Một luồng sáng lạnh lẽo đen nhánh im lặng đâm tới.
Tôn chủ trợn to hai mắt, nhìn ánh kiếm lóe lên trước mắt, trong lòng lão chỉ kịp hiện lên một ý niệm không thể tin nổi.
Kiếm từ đâu ra?
Kiếm của Lận Phụ Thanh đều đã gãy nát, Đồ Nam rơi mất, hắn lấy đâu ra kiếm mà dùng?
Kiếm từ đâu ra?
Với tu vi của Tôn chủ Bàn Vũ, nếu Ma Quân gọi ra tiên khí, bất luận là triệu hoán từ đâu, sao lão hoàn toàn không cảm nhận được?
Kiếm từ đâu ra?
Kiếm này, đen nhánh như đêm trường, trên thân kéo một đường đỏ thẫm rung động nhân tâm, sao nó có thể xuất hiện trước mắt Tôn chủ chỉ trong tích tắc như vậy?
Ánh mặt trời soi chiếu, vạn vật đều tĩnh lặng.
Mũi kiếm đen nhánh ấy, xuyên vào giữa mi tâm của Tôn chủ.
Đầu tiên là rạch một tầng da, sau đó cắt vào thịt, máu phun xối xả ra hai bên; rồi xuyên thẳng vào xương, xương cũng bị đâm nát ——
Đó là một đường kiếm tất sát, dồn hết sức mạnh, đánh cược sinh tử.
Nhanh như vậy, mạnh mẽ như vậy.
Cổ họng Tôn chủ run lên, khuôn mặt dữ tợn co giật dữ dội, phát ra tiếng thét thê lương. Bàn tay khống chế Ma Quân vung mạnh ra, lão nhìn thấy mái tóc trắng hất lên, mắt vàng giấu bên dưới chậm rãi mở ra, sâu bên trong là cuồng phong kích động, sát khí không hề suy giảm.
Dưới ánh sao đỏ rực, chúng tiên Bàn Vũ đều nhìn thấy rõ ràng, thoáng chốc không rét mà run —— Đường kiếm ấy, từng tấc từng tấc nhuốm máu, xuyên ra từ ngực Ma Quân!
Lận Phụ Thanh… Người này, vì để xuất ra được một kiếm tuyệt sát, không tiếc thân mình. Trước bỏ Đồ Nam, sau bị Tôn chủ xuyên thủng ngực bắt lấy, đều là vì việc này.
Nhưng phải lạnh lùng tỉnh táo đến mức nào, tàn nhẫn quyết đoán đến mức nào, mới có thể nghĩ đến chuyện giấu kiếm trong lồng ngực, triệu hồi tiên kiếm từ sau lưng, thậm chí không tiếc một kiếm xuyên cả hai người, đồng quy vu tận!?
Và cả, dù chấn động đến mấy, vẫn còn một chuyện không thể lý giải ——
Kiếm này của Ma Quân, là từ đâu ra?
=========
Hai ngày trước.
“Họa tinh mỗi trăm năm sẽ sáng lên, sau mười tám canh giờ sẽ là lúc rực rỡ nhất, âm cực thịnh, dương cực suy. Người Bàn Vũ muốn luyện chế lô đỉnh, nhất định sẽ chọn thời điểm đó.”
Hai ngày trước, Lận Phụ Thanh ngồi trong động phủ Doãn Thường Tân. Khi sư phụ nói ra lời này, hắn nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói cái gì, trong lòng chỉ cảm thấy tử biệt đến quá nhanh, khiến hắn trở tay không kịp.
Doãn Thường Tân lại bình tĩnh đến bất ngờ: “E là con lại định điên cuồng giao chiến?”
Lận Phụ Thanh do dự một chút, cười khẽ: “Cũng… Nói không chừng, không đến mức đó đâu.”
Khi đó hắn cảm thấy mình khả năng cao là chết khi khai trận về Dục giới.
Không ngờ Doãn Thường Tân lắc đầu, nói: “Lỡ đâu phải đánh nhau thì làm sao đây? Hiện giờ tiên khí trong tay con đều còn thiếu một chút uy lực.”
Thời điểm đó, Lận Phụ Thanh vẫn chưa nhận ra ẩn ý trong hai chữ “lỡ đâu” của sư phụ, chỉ cảm thấy sư phụ nói phải, quả thật nên cân nhắc đến tình huống “lỡ đâu”.
Hắn liền nghiêng đầu hỏi: “Sư phụ thấy sao?”
Doãn Thường Tân chỉ đồ vật mà hắn đang dựa lưng vào, là cái lò luyện khí: “Chọn thanh kiếm mà con thích nhất, dùng tiện tay nhất, bỏ vào lò rèn đi. Ừm, ở đây có tiên kim, bảo khoáng, thần thạch, lau chùi sạch sẽ mà dùng.”
Lận Phụ Thanh kinh ngạc quay đầu lại, nghe sư phụ tiếp tục nói: “Con chọn thanh kiếm nào? Sức mạnh Mộc Hồn trong Ngũ Xích Thanh Minh đã gần cạn kiệt rồi, không nên chọn nó. Dục Nguyệt uy lực mạnh mẽ, Đồ Nam ở cùng con đã lâu, chọn một trong hai đi.”
“Sư phụ.” Lận Phụ Thanh không quay đầu lại, ánh mắt tựa hồ sáng lên một chút, nhẹ giọng nói, “Thanh Nhi muốn rèn một thanh kiếm mới.”
Doãn Thường Tân nhướng mày: “Kiếm mới?”
Lận Phụ Thanh vỗ nhẹ túi càn khôn, một thanh tiên khí rơi xuống gối hắn. Hắn thở dài: “Còn tưởng đời này sẽ không cần đến nó…”
Doãn Thường Tân nhíu mày, nhìn chằm chằm hắn: “Sao con lại trộm giấu đao của ngôi sao?”
Lận Phụ Thanh lắc đầu, thản nhiên mỉm cười: “Không phải của Tri Uyên, là của con. Từ đời trước, nó đã là của con.”
Tay hắn nhẹ nhàng v**t v* Tai Nha đao đen tuyền, ánh mắt như mặt nước, trong nước nổi lên chuyện cũ xa xôi.
Năm xưa, năm xưa, đã lâu lắm rồi.
Năm xưa, hắn và Phương Tri Uyên tiên ma chia hai ngả. Ngày ấy tuyết trắng như lụa đưa tang, hắn muốn đưa tiểu họa tinh vào tiên đạo bằng phẳng, buộc Phương Tri Uyên đâm một đao vào ngực mình. Tai Nha c*m v** lồng ngực, hắn rơi xuống vực sâu giữa màn tuyết trắng, sa vào Âm Uyên, không còn đường quay lại.
Sau đó, hắn ở Âm Uyên dựng nên Tuyết Cốt Thành, ung dung phủ huyền bào làm Ma Quân. Tai Nha vẫn luôn ở cạnh hắn. Một buổi chạng vạng, hắn nghe tin Phương Tri Uyên đã vào Kim Quế Cung. Khi ngày tàn mây tan, mọi thanh âm đều lắng xuống, Lận Phụ Thanh luyện một thanh kiếm.
Hắn đưa Tai Nha đao vào lò luyện khí, tự rạch ngực mình lấy máu đầu tim, thêm vào vô số tiên vật cấp cao, mất mười tám ngày đêm rèn nên tiên kiếm bản mạng.
Thanh kiếm ấy đen nhánh, trên thân uốn lượn một đường máu, khi thu vào vỏ đẹp đẽ cao ngạo, ra khỏi vỏ mạnh mẽ ngông cuồng. Ma Quân ban danh cho kiếm, cẩn thận dùng âm khí khắc nên ba chữ. Ba chữ đó, đã theo Lận Phụ Thanh trăm năm.
—— Tư. Quân. Sầu.
Lận Phụ Thanh nghĩ thầm, có lẽ vận mệnh thật sự chứa đựng duyên phận. Trong trăm năm Liên Cốt Ma Quân ở trong Hồng Liên Uyên Tuyết Cốt Thành, bên gối lạnh lẽo cô độc. Đôi khi nhớ nhung khó ngủ, hắn sẽ khoác áo ngồi dậy, đối diện ánh trăng v**t v* Tư Quân Sầu, nhìn hồng liên sáng rực dưới đèn, tự an ủi mình.
Nhớ đến thiếu niên áo đen quen thói ôm đao, nhớ đến hàng mày kiếm phủ sương, ánh mắt lạnh lùng.
Nhớ giọng nói trầm ấm dễ nghe, môi mỏng mím chặt, đôi khi xấu hổ sẽ đỏ ửng vành tai.
Nhớ người kia không chút để ý, gọi một tiếng “sư ca”.
Cứ miên man thương nhớ như thế, Ma Quân sẽ bất giác cong môi, lặng lẽ mỉm cười. Tư Quân Sầu được hắn trìu mến ôm vào lòng, trân trọng áp vào má.
Hắn cứ thế ôm lấy Tư Quân Sầu lạnh lẽo, ôm lấy hình bóng trong tim mình, đi qua năm rộng tháng dài.
Sau đó, Tuyết Cốt Thành diệt vong, Tư Quân Sầu gãy nát.
Phương Tri Uyên lại đến cứu hắn, ôm hắn vào lòng, bảo vệ hắn, ủ ấm hắn, đau lòng vì hắn.
Đời này, bọn họ rốt cuộc có thể nắm tay sánh bước, tình ý tương thông, đây là niềm hạnh phúc mà đời trước không dám mơ tới.
Tư Quân Sầu, Tư Quân Sầu —— là thanh kiếm thay Tri Uyên bảo vệ hắn.
Mà lúc này, có lẽ bởi vì Phương Tri Uyên đã sức cùng lực kiệt, không thể ôm hắn, không thể bảo vệ hắn.
Vậy nên, ngay lúc này, mũi kiếm Tư Quân Sầu đâm vào đầu Tôn chủ.