Đèn hỉ treo cao, nến đỏ rơi lệ, thanh âm ồn ào náo động bên ngoài vang lên không dứt bên tai.
Triệu Nhu ngồi trên giường, kéo kéo đai lưng, nàng không thể ngồi yên giống như một con sâu đang không ngừng hoạt động thân mình.
Qua một lát, dường như nàng không thể ngồi yên được nữa, nàng đứng dậy, xốc khăn voan lên, lôi kéo làn váy chạy đến trước gương đồng, tỉ mỉ kiểm tra xem có bị thiếu lớp trang điểm nào trên mặt hay không.
Trong gương đồng hiện ra một khuôn mặt quá mức quyến rũ với làn da non nớt, đôi mắt đen sáng ngời, ngũ quan tinh xảo, sắc môi tươi sáng, thật sự là sáng chói muốn đoạt mắt người nhìn.
Triệu Nhu cực kỳ vui vẻ gật gật đầu, đứng thẳng người dậy vòng qua cái gương, khóe môi giật giật, nở nụ cười hài lòng.
“Phò mã, công chúa đang ở bên trong.”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Triệu Nhu vừa nghe thấy tiếng của tỳ nữ bên ngoài thì liền biết là phò mã của nàng – Chu Cẩn Ngôn đã tới, nàng vội vàng đắp khăn voan lên rồi chạy trở về giường, ngồi ngay ngắn lại, nàng sợ sẽ để lại ấn tượng xấu trước mặt Chu Cẩn Ngôn.
Nếu như có người quen biết nàng mà nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ này của nàng thì sợ là bọn họ sẽ phải há hốc mồm ra mất, hoài nghi không biết có phải vị trước mắt này là hòn ngọc quý trên tay của đế hậu đương triều hay không, thiên chi kiều nữ* có phải đã thay đổi tính nết rồi hay không, tại sao nàng lại ngoan ngoãn như vậy.
*Thiên chi kiều nữ: Con cưng của cha mẹ
Đây vẫn là vị công chúa diễm sắc thích hành sự lỗ mãng, tác phong lớn mật, không người nào dám trêu chọc của Đại Sở triều – Khôn Ninh công chúa hay sao?
Triệu Nhu khẩn trương ngồi trên giường, cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân đang dần dần tới gần khiến cho hai tay nàng đan vào nhau, trái tim nàng treo cao, bùm bùm nhảy điên cuồng.
Đây là phò mã do chính nàng cầu xin được chỉ hôn, là nam tử đầu tiên mà nàng thích trong hai mươi năm qua, rốt cuộc hiện giờ cũng coi như đạt được ước nguyện, kêu nàng làm sao có thể không vui vẻ cho được.
Triệu Nhu đang cực kỳ khẩn trương, nàng cảm nhận được Chu Cẩn Ngôn đang đến gần m, nàng nhắm hai mắt lại hơi ngửa đầu lên, chờ mong một khắc khăn trùm đầu được vén lên, nhưng nàng chờ mãi cũng chỉ là tiếng thở dài của nam nhân.
“Công chúa điện hạ, người tội gì phải làm như vậy? Tại sao người lại phải ép buộc ta?”