Hai người hôn nhau một lúc lâu, cho đến khi gần như khó thở rồi mới tách ra.
Triệu Nhu sờ sờ môi, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, nàng tức muốn hộc m.á.u nói: “Chu Cẩn Ngôn, ngươi điên rồi phải không? Ta kêu ngươi dùng miệng đút thuốc cho ta, ngươi thật đúng là đút cho ta, còn đem đầu lưỡi tiến vào, ngươi……”
Nàng tức đến mức n.g.ự.c không ngừng phập phồng, trên mặt hiện lên một tầng rặng mây đỏ.
Tuy Triệu Nhu thường biểu hiện tác phong lớn mật, phóng đãng không thể kiềm chế được, thậm chí còn không để bụng đến chuyện ranh giới giữa nam và nữ, nhưng trên thực tế ở phương diện nam nữ thì nàng thực sự lại giống như một tờ giấy trắng không hề có một chút kinh nghiệm nào.
Đột nhiên bị Chu Cẩn Ngôn hôn như vậy nên tự nhiên tâm nàng liền có chút không được bình tĩnh.
“Là nàng yêu cầu ta làm.”
Chu Cẩn Ngôn ngồi ngay ngắn trở lại bên mép giường, mắt đen liếc nhìn môi Triệu Nhu một cái, phát hiện đôi môi vốn nên trắng bệch kia đã bị hắn l.i.ế.m mút trở nên có chút sưng to, lộ ra nhan sắc phấn nộn làm hầu kết của hắn không khỏi lăn lộn một chút.
Thế nhưng hắn lại phá lệ hiện ra ý nghĩ muốn hôn nàng ở trong đầu.
Đây là có chuyện gì?
Chu Cẩn Ngôn tự cảm thấy mình không phải là một người háo sắc, nhưng phòng tuyến trong lòng hôm nay của hắn lại đang từng bước rơi xuống, hắn nhìn Triệu Nhu càng lâu thì phòng tuyến liền hỏng càng nhanh.
Không kiềm chế được bản năng của mình, Chu Cẩn Ngôn đành phải khụ một tiếng, lại cầm lấy chén thuốc một lần nữa với ý đồ phân tán lực chú ý, nói với Triệu Nhu: “Ừm…… Ta đã đút thuốc bằng miệng cho nàng, vậy thì bây giờ ta có thể quản nàng được rồi, nàng mau uống thuốc đi.”
Triệu Nhu không hiểu tại sao Chu Cẩn Ngôn lại hôn nàng, rõ ràng hắn căn bản là không thích nàng, vậy thì tại sao hắn lại đáp ứng loại yêu cầu vô lý này của nàng.
Chẳng lẽ là nhìn nàng đáng thương hay sao? Hay là nói kỳ thật Chu Cẩn Ngôn vẫn còn có cảm giác với nàng đi?