“ Nàng uống thuốc đi.”
Chu Cẩn Ngôn ngồi trên giường, bưng chén thuốc lên, nhìn Triệu Nhu cũng đang ngồi ở trên giường.
Triệu Nhu không cự tuyệt, nàng liếc mắt nhìn Chu Cẩn Ngôn một cái liền ngoan ngoãn mở miệng, để Chu Cẩn Ngôn đút thuốc cho nàng.
Sau đêm điên cuồng hôm qua, vừa sáng ra Triệu Nhu đã tắm rửa sạch sẽ. Sau khi tắm xong, bởi vì chưa bao giờ trải qua một cuộc tra tấn mệt mỏi như vậy nên nàng liền leo lên giường và ngủ bù lần nữa.
Chờ khi nàng ngủ đến gần sau giờ ngọ thì Chu Cẩn Ngôn mới đi tới, nhẹ giọng đánh thức và cho nàng dùng bữa.
Triệu Nhu vốn là rất xấu hổ, cứ hồ đồ như vậy mà thành việc, làm cho nàng không biết phải đối mặt với Chu Cẩn Ngôn như thế nào.
Rõ ràng là đêm qua chính nàng là người bị khi dễ, nhưng nàng lại không thể nhất thời tàn nhẫn không đứng dậy, nên cuối cùng chỉ có thể bày ra một bộ mặt tiểu xú để cho Chu Cẩn Ngôn biết là mình vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho hắn.
Nhìn thấy Triệu Nhu như vậy, tự nhiên Chu Cẩn Ngôn cũng biết là mình đuối lý nên chỉ có thể sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cười nhìn Triệu Nhu, ý đồ muốn lấy lòng nàng để cho nàng bớt giận.
Triệu Nhu uống xong ngụm thuốc cuối cùng, nhìn Chu Cẩn Ngôn cười cười với mình, nàng xoay người đặt cái bát xuống, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc chàng muốn làm cái gì, vì sao lại đối tốt với ta như vậy? Không phải chàng không thích ta hay sao? Vì sao bây giờ lại đổi ý rồi?”
Ánh mắt của nàng tràn đầy nghi hoặc, cảm thấy Chu Cẩn Ngôn thật là hay thay đổi, trước kia đối xử với nàng lãnh đạm mà bây giờ lại lấy lòng nàng như vậy, hành sự hoàn toàn theo ý của mình, hắn thật là quá ích kỷ.
Chu Cẩn Ngôn nghe Triệu Nhu hỏi như vậy, hắn rũ mắt xuống trầm mặc một hồi, một lát sau mới ngẩng đầu lên, gượng tươi cười nói: “Thực xin lỗi, vấn đề là do ta, ta biết ta nói như vậy quả thực rất ích kỷ, nhưng ở thời điểm nàng nháo ta, quấn lấy ta, trong lòng ta liền bất tri bất giác có hình bóng của nàng, chỉ là ta chậm chạp…… Suy xét quá nhiều thứ…… nên mới không nhận ra, thậm chí là không dám thừa nhận……”