Bệnh tình của Triệu Nhu đã dần dần được chuyển biến tốt đẹp dưới sự chăm sóc và chiếu cố của Chu Cẩn Ngôn trong vài ngày.
Bệnh này của nàng chiếm đa số vốn dĩ chính là tâm bệnh, tất cả đều là do tình cảm không cam lòng và tâm tình phiền muộn mà sinh ra, nhưng hiện giờ Chu Cẩn Ngôn đã bộc lộ tâm ý đối với nàng, lại ngày đêm làm bạn chiếu cố ở bên người của nàng, nên bệnh tình tự nhiên cũng bắt đầu được chuyển biến tốt đẹp.
Hôm nay, vào một buổi chiều mát mẻ sau giờ ngọ, Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn cùng đi vào đình hóng gió nghỉ ngơi dưới bóng râm, ngắm cảnh sắc trong sân viện để giải sầu.
Triệu Nhu ngồi thoải mái trên chiếc đệm mềm mà tỳ nữ đã đặt sẵn ở trên ghế, sau khi một tỳ nữ khác mang trái cây và thức ăn lên, bố trí tốt mọi thứ xung quanh rồi lui ra ngoài thì nàng mới đá văng đôi giày ra, lộ ra đôi bàn chân trắng nhỏ sạch sẽ, nàng nằm xuống, bĩu môi ra lệnh cho Chu Cẩn Ngôn: “ Chàng lại đây đút trái cây cho ta.”
Nàng muốn Chu Cẩn Ngôn phải tùy hầu ở bên cạnh nàng mấy ngày này, muốn hắn hầu hạ nàng.
Dù sao thì nàng nói cái gì hắn cũng nghe nên đương nhiên là nàng phải nắm bắt lấy cơ hội hiếm có này.
Chu Cẩn Ngôn nghe xong liền nghiêng người lại gần, ngồi bên cạnh Triệu Nhu, tiện tay cầm lấy một quả quýt, tách vỏ ra, bẻ ra một múi nhỏ rồi đưa tới bên miệng nàng.
Vẻ mặt của hắn bất đắc dĩ, ánh mắt lại che giấu sự sủng nịch, “ Nàng tới ăn quýt đi.”
Triệu Nhu há miệng ăn xong một miếng quýt, chờ sau khi nuốt xuống, nàng lại lập tức nói với Chu Cẩn Ngôn là muốn ăn thêm một miếng nữa.
“Ta còn muốn.”
“ Được.”