Kỹ năng hôn của Chu Cẩn Ngôn rất điêu luyện, hắn ôn nhu gặm mút không bao lâu thì toàn thân đang căng chặt của Triệu Nhu cũng mềm nhũn ra, dục hỏa biến mất đã lâu lại một lần nữa bùng cháy khắp cơ thể.
Nàng không thể chịu đựng được nữa, Triệu Nhu chán ghét cực kỳ, mấy ngày nay Chu Cẩn Ngôn đều chiếm thế chủ động, khiến cho nàng lần nào cũng phải chịu thua.
Lần này, hẳn là nàng phải chủ động mới đúng.
Nghĩ đến đây, Triệu Nhu liền dùng sức đẩy Chu Cẩn Ngôn, nhân lúc hắn không chú ý tới, nàng lại đẩy hắn xuống dưới thân, cả người cưỡi lên trên người hắn.
Chu Cẩn Ngôn choáng váng, “Nàng làm gì vậy?”
Triệu Nhu ngồi lên eo Chu Cẩn Ngôn, nhướng mày cười nói: “Làm gì sao? Lần nào cũng là chàng khi dễ ta, vậy thì lần này nên đến lượt ta giữ chủ động một lần đi? Phò mã tốt của ta.” Ngón tay ngọc lưu lại trên môi Chu Cẩn Ngôn, trêu chọc nội tâm hắn.
Chu Cẩn Ngôn không ngờ lần này Triệu Nhu lại to gan như vậy, bất quá hắn cũng nhận ra rằng loại tình huống tấn công và phòng ngự này có thể hoán đổi vị trí cho nhau, vì vậy hắn bắt chéo hai tay ra sau đầu, nhẹ nhàng nói: “ Nếu điện hạ đã muốn như vậy thì đương nhiên ta đây sẽ phụng bồi nàng đến cùng, nhưng đến lúc đó điện hạ cũng đừng chơi quá trớn, phải đến cầu xin ta mới được.”
Hắn nhe răng cười, cố ý khiêu khích Triệu Nhu.
Triệu Nhu bị nói đến đông cứng, nhưng miệng lại không chịu nhận thua, nàng cắn môi, đưa bàn tay ngọc bích non mềm lên lướt qua bộ n.g.ự.c rắn chắc của Chu Cẩn Ngôn, căng da đầu trả lời lại: “Ai sợ ai, cuối cùng là ai nhịn không được còn chưa biết được đâu.”
Vừa nói, nàng vừa cởi bỏ quần áo của hắn, nở nụ cười vũ mị, “Đến lúc đó chàng cũng đừng cầu xin ta.”
Chu Cẩn Ngôn nhướng mày cười giễu cợt, “ Nàng thử xem.”