Tiếng pháo hoa vang lên trong từng hộ gia đình, cái rét lạnh của ban đêm được xua tan bởi đám người náo nhiệt, lúc này đang là ngày tết, bá tánh kinh thành sẽ nghênh đón một khoảng thời gian thư thái và vui vẻ nhất trong năm.
Triệu Nhu và Chu Cẩn Ngôn cũng dựa theo phong tục để ăn cơm đoàn viên cùng với người nhà lần lượt ở Chu phủ và hoàng cung, bọn họ sẽ cùng nhau ăn tết.
Trong những ngày tết, ngày mà Triệu Nhu mong chờ nhất chính là ngày mười lăm tháng giêng, ngày tết Thượng Nguyên.
Vào ngày đó, những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc sẽ được treo cao ở kinh thành, từng nhà sẽ giăng hoa kết đèn, ngay cả triều đình cũng sẽ đặc chế các loại đèn lồng khác nhau để tham dự, cùng thưởng thức với người dân.
Tất cả bá tánh đều sẽ ra cửa để ngắm đèn dạo phố vào buổi tối hôm nay, nhét đầy toàn bộ các con đường lớn bé trong kinh thành, trình độ náo nhiệt có thể nói là nhất cả năm.
“Điện hạ hãy cẩn thận, có quá nhiều người nên nàng phải đi chậm một chút..”
Đám người chen chúc trên đại lộ đông đúc, Chu Cẩn Ngôn bị Triệu Nhu kéo đi về phía trước.
Rõ ràng là nơi nào cũng đông người, gần như không còn không gian để xê dịch, nhưng Triệu Nhu vẫn cứ bước đi như bay, lôi kéo Chu Cẩn Ngôn nhanh chóng bay xuyên qua đám người, làm Chu Cẩn Ngôn sợ tới mức vội vàng nhắc nhở nàng, muốn Triệu Nhu đi chậm lại để tránh bị đi lạc.
Hôm nay, vì để thuận tiện hơn nên bọn họ đã mặc thường phục ra ngoài, bên cạnh cũng chỉ mang theo vài tên hộ vệ đắc lực, nên nếu như Triệu Nhu mà tách ra thì lúc đó tìm người sẽ rất là phiền phức.
Hơn nữa, Chu Cẩn Ngôn cũng không yên tâm nếu như bị tách ra khỏi Triệu Nhu ở nơi biển người mênh m.ô.n.g này, vạn nhất nếu mà có phát sinh chuyện gì nguy hiểm thì sẽ không xong.
” Chàng sợ gì chứ, ta quen với nơi này nên sẽ không có chuyện gì đâu, đi, ta mang chàng đi tới một nơi, đi chậm thì sẽ không còn kịp nữa.” Triệu Nhu cười, quay đầu nhìn Chu Cẩn Ngôn một cái.