Ánh nến lung linh, chiếu vào trên khuôn mặt có diện mạo quá mức tuấn mỹ trắng nõn của nam tử.
Hắn mặc một bộ quần áo bình thường nhưng cử chỉ lại một thân quý khí, ung dung thong thả ngồi xếp bằng trên ghế đệm mà chậm rãi uống trà.
Đột nhiên, bên ngoài cửa xuất hiện một bóng người, người đó nhỏ nhẹ khẽ gõ cửa.
Nam tử buông chén trà xuống, cau mày hỏi, “Ai?”
“Là ta.”
Tiếng người bên ngoài ngắn ngủi, không nói rõ ra tên họ của mình.
Biểu tình của nam tử tuấn mỹ khẽ buông lỏng, hắn nghe ra người kia là ai thì liền nói: “ Thì ra là đệ, vào đi.”
Vừa dứt lời, cánh cửa liền theo tiếng động mà mở ra, người bước vào mặc áo choàng, vừa bước qua ngưỡng cửa, hắn liền ngẩng đầu đang đội cái mũ của mình lên, đó là một nhà sư đầu trọc có nước da trắng trẻo.
Người này đúng là Tuệ Đức.
“Lý Nguyên Hạo, nhìn xem chuyện tốt mà ngươi đã làm đi, bây giờ ngươi phải kết thúc nó như thế nào đây?”