Mặc dù bị Chu Cẩn Ngôn từ chối nhưng Triệu Nhu vẫn không chịu từ bỏ trong nhiều ngày như cũ, nàng vẫn theo phương pháp đó mà câu dẫn Chu Cẩn Ngôn.
Nàng giống như là một người theo đuôi, luôn bám theo bên cạnh Chu Cẩn Ngôn mỗi khi có cơ hội.
Đôi khi nàng sẽ cố ý ăn mặc quần áo rộng thùng thình rồi giả vờ té ngã vào n.g.ự.c Chu Cẩn Ngôn, dùng đầu v* nhẹ nhàng cọ xát vào n.g.ự.c hắn, nhưng đổi lấy lại là thân thể Chu Cẩn Ngôn chỉ cứng đờ trong một cái chớp mắt rồi chợt nâng nàng dậy, kéo quần áo nàng lên, lãnh đạm nói: “Điện hạ cẩn thận chút, gần đây trời lạnh nên người phải mặc quần áo kín hơn để không bị cảm lạnh.”
Thái độ coi nàng như không có chuyện gì của hắn khiến cho Triệu Nhu tức đến ngứa răng, nhưng cho dù nàng có dùng phương pháp gì thì cũng không thể cạy ra được trái tim của hắn.
Vô luận là ban đêm nàng có lén bò lên giường hay là uống say rồi cố tình câu dẫn thì Chu Cẩn Ngôn vẫn không động tâm như cũ. Hơn nữa, trong mỗi lần đối chọi với nàng thì hắn đã dần dần tiến bộ, vốn chiêu thức đang có thể khiến cho hắn rung động một chút thì sau đó lại trở nên hoàn toàn vô dụng.
Kết quả là Triệu Nhu chỉ biết sờ sờ cái mũi xám xịt, tức giận đến mức mấy ngày nay dường như là từ bỏ, biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
“A Thắng, hôm nay điện hạ không tới sao?”
Trong thư phòng, Chu Cẩn Ngôn đang đọc sách, hắn nhìn thấy người hầu bưng trà lại đây thì thuận miệng hỏi.
A Thắng là thư đồng lớn lên cùng Chu Cẩn Ngôn từ bé, hắn đặt trà xuống, mỉm cười trả lời nói: “Bẩm thiếu gia, hôm nay công chúa điện hạ không đến đây, nếu như phò mã nhớ công chúa vậy thì để tiểu nhân đi……”
“Ngươi nói bậy cái gì vậy? Ai nhớ nàng! Hả?”
A Thắng còn chưa nói xong thì Chu Cẩn Ngôn đã đặt tách trà xuống, cắt ngang lời A Thắng, nhướng mày cảnh cáo nói: “Rõ ràng ngươi biết tình huống của chúng ta như thế nào, ta bị buộc phải đồng ý mối hôn sự này, ta không thích công chúa thì làm sao có thể nhớ thương nàng, chẳng qua là mấy ngày nay đột nhiên được thanh tịnh nên ta mới hỏi một câu, muốn xác nhận hành tung của nàng một chút, miễn cho hôm nay nàng lại tới làm phiền ta.”
A Thắng bị nói một hồi, hắn vội vàng gật đầu nói phải, “ Dạ, là A Thắng không nên tùy tiện phỏng đoán tâm tư của thiếu gia, là A Thắng sai rồi, thỉnh thiếu gia trách phạt.”
Chu Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng không quở trách nữa mà ngược lại lại lắc đầu phất tay nói: “Biết sai thì tốt, ta còn muốn trách phạt ngươi làm gì, mau đi xuống đi.”