Tiêu Thịnh nhận được câu trả lời chắc chắn từ đại sư Thiên Thông, cuối cùng cũng có thể thở phào sau chuỗi ngày nơm nớp bất an kể từ khi Dung Kính và ba người kia xuất hiện. Cúp máy xong, hắn buông người xuống ghế sofa trong phòng nghỉ, ngửa đầu dựa lưng, mặt hướng lên trần nhà đón ánh đèn, nét mặt dịu xuống, thả lỏng thấy rõ.
Người đại diện đẩy cửa bước vào, nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Thịnh liền đoán được việc mời được Thiên Thông đại sư ra tay hẳn là đã có kết quả thuận lợi.
Vừa hỏi đã được xác nhận, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hẳn.
Anh ta nói tiếp: “Có Thiên Thông đại sư giúp đỡ, kể cả Dung Kính cũng chưa chắc cứu nổi Tống Tri Dã.”
Thực ra, Tiêu Thịnh được một fan lâu năm của mình, cũng là người quê Cao Túc giới thiệu vị đại sư này. Thời điểm đó, Tiêu Thịnh đang gặp vận xui liên tục, làm gì cũng trật trật trẹt trẹt. Fan này đã gửi tin nhắn cho cả hắn và người đại diện, bảo rằng nếu đến Cao Túc tìm gặp Thiên Thông đại sư, biết đâu mọi vận hạn sẽ tan biến.
Ban đầu, Tiêu Thịnh chẳng tin. Đọc xong tin nhắn chỉ cười cợt, buông một câu: “Có phải ngốc không đấy.”
Không ngờ chỉ vài ngày sau, vì một lịch quay gấp, hắn lại đúng lúc phải đến Cao Túc. Tại đó, đoàn phim xảy ra sự cố. Mấy nhân viên kỹ thuật cùng bị thương, chỉ có một anh chàng thấp bé trông chẳng có gì nổi bật lại may mắn không hề hấn gì.
Tiêu Thịnh vốn dĩ thân thiện, muốn tỏ lòng quan tâm nên cùng người đại diện chuẩn bị ít quà bánh đến ký túc xá thăm hỏi các nạn nhân. Ai ngờ vừa bước vào đã thấy nhân viên “bình an vô sự” kia đang hí hửng khoe một con thú nhồi bông.
Tiêu Thịnh nhìn kỹ, lập tức rợn cả người.
Đó là một con lật đật… à không, nói đúng hơn là thứ mang hình dáng người, phần đầu phình to bất thường, mặt mũi dữ tợn, mắt xếch viền đen đậm, miệng ngoác đến tận mang tai, đỏ lòm như nhúng máu. Phần th*n d*** là một mớ tay chân thân thể dính vào nhau một cách dị dạng tổng thể toát lên vẻ quái dị đến mức sởn gai ốc.
Lý trí bảo hắn đừng bận tâm làm gì, nhưng khi nghe nhân viên kia kể, hắn không kiềm được sự tò mò.
“Lần này tôi tai qua nạn khỏi hoàn toàn là nhờ con lật đật này. Nó là do tôi xin từ chỗ đại sư Thiên Thông về.”
Nghe đến cái tên “Thiên Thông đại sư”, tai Tiêu Thịnh lập tức dựng lên. Hắn liếc mắt với người đại diện, người kia cũng hiểu ý, lập tức bắt chuyện, giả vờ như vô tình hỏi thăm về vị đại sư kia.
Nhân viên nọ nói liền một mạch về lai lịch vị đại sư thần bí: Thiên Thông đến từ một đạo quán rất nổi tiếng ở Cao Túc, chuyên giúp người ta giải quyết mọi rắc rối khó lý giải: từ bệnh tật, tai nạn, đến những chuyện vặt vãnh trong đời sống thường nhật. Chỉ cần đưa đủ tiền, hoặc thứ gì đó mà đại sư yêu cầu, thì nguyện vọng của họ có thể được đáp ứng.
Thấy hai người dường như vẫn nghi ngờ, anh ta tiếp lời, tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc:
“Thật đấy! Đại bá của tôi từng bị bệnh viện chẩn đoán là không sống quá ba ngày. Nhà tôi không còn cách nào khác nên thử đến xin đại sư giúp. Kết quả… ông ấy vẫn sống đến giờ, mà đã hai năm trôi qua rồi!”
“Thật đến thế cơ à?” Tiêu Thịnh ngạc nhiên, không kìm được mà thốt lên.
“Dĩ nhiên! Thiên Thông …thông thiên! Đại sư thực sự có bản lĩnh thông thiên!”
Nhìn thấy nhân viên kia chắc như đinh đóng cột, Tiêu Thịnh bất giác nhớ lại tin nhắn mà fan hắn từng gửi. Có lẽ… hắn cũng nên thử một lần?
Theo lời kể, Thiên Thông đại sư hình như rất thích tiền. Tuy rằng hiện giờ hắn chỉ là một diễn viên hạng ba hạng tư, nhưng giới giải trí thì làm tiền nhanh vô cùng. Mấy năm nay hắn cũng đã tích cóp được một khoản không nhỏ. Có lẽ, hắn hoàn toàn có thể thử đặt cược một lần với vị đại sư này.
Nghĩ đến đây, Tiêu Thịnh lập tức hạ quyết tâm.
Kể từ sau lần đó, hắn bắt đầu có mối liên hệ chặt chẽ với Thiên Thông đại sư.
Vừa gặp mặt, Thiên Thông đại sư đã nói thẳng rằng mệnh cách của Tiêu Thịnh cực kỳ yếu kém …yếu đến mức nào? Nếu xét theo mệnh, thì Tiêu Thịnh vốn dĩ đến cả tiêu chuẩn của một diễn viên tuyến ba tuyến bốn cũng không đạt. Theo lý, hắn nên là một cái tên vô danh, ngày ngày ru rú trong nhà gặm bánh mì, đến cả người đại diện còn không buồn tìm.
Nhưng thực tế rõ ràng không phải vậy.
Thiên Thông đại sư rất nhanh liền phát hiện mệnh cách của Tiêu Thịnh đã bị người khác ảnh hưởng … hơn nữa người này chắc chắn từng có quan hệ thân thiết với hắn.
Sau khi tra xét kỹ càng, cả hai đồng thời dồn sự nghi ngờ về phía bạn trai cũ của Tiêu Thịnh khi đó: Tống Tri Dã.
Họ yêu cầu ngày sinh và một lọn tóc của Tống Tri Dã, để xác định mệnh cách người này. Kết quả khiến Thiên Thông đại sư không khỏi gật gù: mệnh cực vượng, thậm chí còn đủ sức ảnh hưởng đến người bên cạnh. Dựa vào đó, ông bắt đầu thực hiện nghi thức chuyển mệnh, âm thầm chuyển vận số của Tống Tri Dã sang cho Tiêu Thịnh.
Kết quả là: Tống Tri Dã từ một gương mặt tiềm năng chỉ quanh quẩn ở tuyến hai tuyến ba, mãi không bật nổi, còn Tiêu Thịnh lại như diều gặp gió, lần lượt đoạt giải ảnh đế, danh tiếng lan khắp mạng xã hội.
Tất cả những gì Thiên Thông đại sư làm, người đại diện đều thấy hết. Từ hoài nghi ban đầu, giờ cả hai đã hoàn toàn tin tưởng và phục tùng ông ta.
Tiêu Thịnh nhếch môi, đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo. Giọng hắn ta trầm thấp, khàn khàn:
“Không sai, Dung Kính và Tống Tri Dã, lần này chắc chắn không thoát. Nếu có thể, tôi còn muốn nhờ đại sư cho Nghiêm Anh Diệu với Nhiếp Lục một bài học nhớ đời.”
Dù biết Tống Tri Dã mới là kẻ đầu têu, nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh Nhiếp Lục “tác nghiệp” ngay tại hiện trường lộ diễn khiến hắn ta mất sạch thể diện, sau đó còn cùng Nghiêm Anh Diệu lên mạng xã hội đá xéo mình và cả fan, trong lòng Tiêu Thịnh lại dâng lên cơn tức nghẹn họng. Hắn không giấu nổi ý nghĩ… nếu được, hắn ta thật muốn tiễn cả hai đi một lượt.
Dù hiện giờ nhà họ Nghiêm và nhà họ Nhiếp đều là những thế lực lớn mà hắn chẳng dám đối đầu trực diện, nhưng Tiêu Thịnh vẫn ôm hy vọng, biết đâu thông qua Thiên Thông đại sư, hắn ta có thể khiến bọn họ “trả giá”.
Nghe hắn ta nói vậy, người đại diện đảo mắt, rồi hạ giọng:
“Tôi có lén điều tra rồi. Tuy nhiều người không chịu mở miệng, nhưng vẫn có vài người thân quen chịu tiết lộ một chút chuyện bên trong. A Thịnh, đống tài nguyên của cậu bị giật đi, tôi nghĩ không phải do Nghiêm Anh Diệu hay Nhiếp Lục đâu. Dù nhà Nghiêm đúng là có chút máu mặt trong giới giải trí, nhưng để động vào kịch bản mà Duyệt Ảnh Entertainment đã nhắm, thì Nghiêm Anh Diệu chưa đủ tầm.”
Thấy Tiêu Thịnh hơi cau mày vì ngờ vực, anh ta nói tiếp:
“Cậu cứ nhìn ‘Ngày mai phía trước’ mà xem. Đạo diễn chính là người nổi tiếng thận trọng, lại đã tạm lui khỏi vòng quay showbiz. Để kéo được nhà đầu tư vào, phim này phải có nội lực thật sự. Đặc biệt là khi Duyệt Ảnh Entertainment đã nhắm đến kịch bản này từ lâu. Nghiêm Anh Diệu lấy tư cách gì chen ngang?”
Tiêu Thịnh thoáng trầm ngâm:
“Vậy… rốt cuộc là ai đứng sau chuyện này?”
Dù không rành về mấy gia tộc lớn ở Nhạn Thành, nhưng nghe người đại diện phân tích như vậy, trong lòng hắn ta cũng bắt đầu thấy bất an. Nếu không phải nhà họ Nghiêm, không phải nhà họ Nhiếp … thì chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?
Người đại diện ghé sát, hạ giọng như sợ bị nghe lén:
“Tôi nghi ngờ… là Tạ thị.”
Tạ thị?!
Nghe hai chữ đó, Tiêu Thịnh lập tức chấn động, nhưng rồi lại như bừng tỉnh.
Đúng vậy… sao bọn họ có thể quên Tạ thị được?
Phải biết, ngay từ đầu, Tống Tri Dã và Dung Kính đã dựa vào danh tiếng của Tạ thị để chen chân vào Hằng Á.
Nhưng…
“Chẳng lẽ Nghiêm Anh Diệu và Nhiếp Lục có bản lĩnh khiến Tạ thị phải ra mặt giúp họ sao?”
“Tôi cũng thấy kỳ quái.” Người đại diện thở dài, “Tôi còn đích thân đi tìm hiểu mối quan hệ giữa Tạ thị với nhà họ Nghiêm và họ Nhiếp. Có người quen trong giới nói với tôi rằng, tuy Tạ thị và Nghiêm gia có hợp tác làm ăn, nhưng quan hệ cũng chỉ dừng ở mức lợi ích, chưa tới mức Nghiêm Anh Diệu có thể lợi dụng danh tiếng của Tạ thị để làm ra mấy chuyện đằng sau màn như vậy.”
Càng nghĩ, đầu óc càng loạn như tơ vò. Nhưng có một điều anh ta chắc chắn …lần này, Tiêu Thịnh xui xẻo là thật, và Tạ thị chính là bàn tay đen đứng sau làm loạn.
“Thôi, chuyện đã xảy ra rồi, nói nhiều cũng vô ích. Bây giờ chỉ còn cách giữ bình tĩnh, chờ Thiên Thông đại sư đến thôi.” Người đại diện đưa ly nước cho Tiêu Thịnh, vỗ mạnh vào vai hắn ta, cổ vũ, “Lúc thế này, càng phải giữ vững tâm lý.”
Tiêu Thịnh gật đầu: “Anh nói đúng.”
Nếu trước kia hắn ta có thể dựa vào năng lực của Thiên Thông đại sư để chuyển vận mệnh từ Tống Tri Dã sang mình, thì hiện tại cũng có thể dựa vào ông ta để đoạt lại tất cả những gì vốn thuộc về mình … và kiểm soát nó chặt chẽ trong tay.
Kẻ nào dám cản đường… đều đáng chết.
Hoàng hôn dần buông, ánh sáng hoàn toàn chìm trong tầng mây dày, sắc trời trở nên tối tăm và nặng nề.
Bốn người Dung Kính đứng trước nhà ăn, chào tạm biệt nhau.
Nghiêm Anh Diệu và Nhiếp Lục đã uống kha khá, nên quyết định không tự lái mà bắt xe thẳng đến quán bar để tiếp tục “cuộc chiến rượu” đêm nay.
Tống Tri Dã, do từng lộ mặt ở hiện trường quay [Sương mù dày đặc], bị nhận ra, nên giờ anh đang có rất nhiều fans, anti, lẫn paparazzi lượn lờ quanh khu vực thương mại Hằng Á. Không tiện tiếp tục “ẩn thân”, anh gọi trợ lý lái xe đến đón.
Trước khi rời đi, anh quay sang vẫy tay cảm ơn Dung Kính, còn tươi cười rạng rỡ: “Dung đại sư, mình giữ liên lạc nha!”
Dung Kính gật đầu. Nhưng ngay lúc định đáp lời, ánh mắt cậu liếc thấy chiếc Cullinan màu đen đang đỗ bên kia đường. Vẻ mặt cậu khẽ thay đổi, lập tức nói với Tống Tri Dã:
“Tạ Trường Thời đến đón tôi rồi. Tôi đi trước nhé.” Nói xong liền phất tay bước nhanh về phía chiếc xe sang trọng.
Tống Tri Dã vốn đã đặt một chân lên xe, nhưng vừa nghe ba chữ “Tạ Trường Thời”, lập tức ra hiệu cho tài xế:
“Chờ đã! Đừng lái vội! Tôi muốn nhìn mặt Tạ tổng cái đã!”
Anh kéo cửa kính xe xuống một khe nhỏ, rồi dán sát cả mặt vào đó, hí hửng rướn cổ nhìn ra ngoài.
Trợ lý bên cạnh chứng kiến toàn bộ: “…”
Nói gì thì nói, Tống ca nhà mình thật có tố chất làm paparazzi.
Nếu sau này làm diễn viên không nổi nữa, chuyển nghề cũng có khi sống được…
Ý nghĩ đó vừa lướt qua trong đầu anh ta thì lập tức bị cắt ngang bởi câu cảm khái từ Tống Tri Dã:
“Làm paparazzi hình như cũng vui thật đấy, rất có cảm giác thú vị. Chỉ tiếc là Tạ tổng không xuống xe, chẳng thấy gì cả…”
Trợ lý: “…” (Muốn xỉu luôn cho rồi.)
Bên trong chiếc Cullinan.
Vừa lên xe, Dung Kính liền nghiêng người về phía Tạ Trường Thời, giơ gói giấy trong tay:
“Nhìn nè, em đóng gói cho anh một phần bánh đậu xanh. Ngon lắm luôn!”
Hôm nay là lần đầu Dung Kính ghé nhà hàng do Nhiếp Lục đề xuất, trước đó cậu chưa từng đến. Cậu thử phần bánh đậu xanh mà Nhiếp Lục nhiệt tình giới thiệu …rồi lập tức nghiện, nên không quên mua thêm mang về.
Tạ Trường Thời nhìn hộp bánh, mỉm cười đón lấy, dịu giọng: “Cảm ơn, A Kính.”
Anh thật sự rất thích tính cách của Dung Kính …luôn nghĩ đến anh trong mọi chuyện.
Ví dụ như khi gặp điều thú vị, Dung Kính sẽ lập tức gửi tin chia sẻ.
Ví dụ như bây giờ, thấy món gì ngon là sẽ chủ động mang về cho anh một phần.
Dung Kính xua tay, cười cười, rồi ánh mắt bỗng sáng rực như bắt được tin hay:
“Nghiêm Anh Diệu nói anh đã giật sạch tài nguyên của Tiêu Thịnh!”
Tạ Trường Thời khẽ “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng nói:
“Trong thời gian ngắn, hắn muốn xoay người, gần như là không thể.”
Khi Tạ Trường Thời ra tay đoạt hết tài nguyên của Tiêu Thịnh thông qua Loan Thiên Minh, anh cũng nhân tiện cho người điều tra xem rốt cuộc là ai đang đứng sau hậu thuẫn Tiêu Thịnh.
Kết quả lại khiến người ta phải nhướng mày là một cái tên cũ mà không ít người trong giới đều biết đến: Tập đoàn Đan Phong.
Đan Phong khởi nghiệp từ chuỗi siêu thị, về sau quy mô ngày càng mở rộng, đầu tư cả vào bất động sản, khách sạn… và nhiều lĩnh vực khác. Mấy năm gần đây, con trai chủ tịch gia nhập công ty, còn đưa luôn công ty giải trí do chính mình sáng lập vào hệ thống. Dựa vào mạng lưới quan hệ và tiềm lực của Đan Phong, công ty giải trí này như cưỡi gió mà lên, dù chưa thể so bì với những thương hiệu giải trí lâu đời, nhưng cũng đủ sức chiếm một vị trí trong top đầu giới giải trí hiện nay.
Chính vì thế, nếu là người khác muốn ra tay với Tiêu Thịnh, có lẽ còn phải cân nhắc xem mình có đủ bản lĩnh để chịu đựng sự trả đũa từ phía Đan Phong hay không.
Nhưng Duyệt Ảnh Giải Trí vốn cũng có thế lực và “núi lớn” phía sau rõ ràng chẳng cần phải sợ.
Mà khi chân tướng còn chưa hoàn toàn sáng tỏ, chắc chắn Đan Phong cũng sẽ không dễ dàng nhúng tay vào đối đầu trực diện với Duyệt Ảnh.
Nghe Tạ Trường Thời phân tích đến đây, Dung Kính không khỏi cảm khái liên hồi. Sau đó cũng chia sẻ phát hiện của mình:
“Lúc nhìn thấy hắn, em thấy toàn thân hắn đều quấn đầy quỷ khí, nồng đậm đến mức khiến người khác khó chịu. Chắc hẳn thường xuyên tiếp xúc với những thứ không sạch sẽ. Với mức độ như vậy… em đoán chỉ cần thêm vài năm nữa thôi, hắn cũng không còn là người bình thường nữa đâu.”
“Vài năm” đối với Tiêu Thịnh có lẽ chỉ như một chớp mắt, nhưng với những người bị hại, như Phan Phan, thì từng ngày lại dài như cả đời.
Phan Phan qua đời mới được một năm. Khi Dung Kính tra lại các bài viết liên quan trên mạng, cậu thấy fan của Tiêu Thịnh ngày trước còn tỏ ra thương tiếc, giờ đã bắt đầu đổi chiều, từ cảm thông chuyển sang chán ghét. Có người thậm chí cho rằng Phan Phan tự sát là do tự làm tự chịu, nếu không vì mê đắm Tiêu Thịnh đến mức mù quáng, thì đâu đi đến bước đường cùng ấy.
Dung Kính không dám tưởng tượng, nếu thêm vài năm nữa, Tiêu Thịnh tiếp tục dùng truyền thông để “viết lại lịch sử”, thì liệu có ngày sự thật bị bóp méo đến mức: Phan Phan vì yêu cuồng mà tự sát, còn Tiêu Thịnh thì thành người vô tội?
“Đúng rồi,” Dung Kính bỗng nhớ ra, “Tống Tri Dã còn nói với em một chuyện: trước đây Tiêu Thịnh từng đến Cao Túc, nghe nói bên đó có một đạo sĩ rất lợi hại.”
“Dựa theo lời Tống Tri Dã, có lẽ chuyện Tiêu Thịnh biến thành bộ dạng bây giờ… có quan hệ không nhỏ với vị đạo sĩ kia.”
Nghe tới đây, Tạ Trường Thời khẽ nhíu mày: “Em định đến Cao Túc à?”
Dung Kính: “Em từng bói một quẻ, Tổ sư gia nói em có đi Cao Túc cũng giải quyết không được bất cứ chuyện gì.”
Hcaaju ắn quay đầu nhìn Tạ Trường Thời, nghiêm túc hỏi: “Anh thông minh hơn em, đoán thử xem Tổ sư gia nói thế là có ý gì?”
Tạ Trường Thời: “…”
Nếu anh có thể đoán được suy nghĩ của Tổ sư gia, thì e rằng giờ đây hắn đã không còn là người bình thường nữa.
Nhưng nếu chỉ đơn thuần là phân tích tình hình, thì vẫn có thể lý giải phần nào.
Tạ Trường Thời hỏi: “Quẻ tượng báo hung sao?”
Dung Kính lắc đầu: “Không, không có dấu hiệu cát hung gì cả. Chỉ đơn giản là… đi cũng vô dụng.”
Tạ Trường Thời suy nghĩ rồi chậm rãi nói:
“Anh không rành về quẻ tượng, nhưng dựa trên tư liệu anh có về Tiêu Thịnh, cùng những phân tích của anh, thì trước mắt sau khi bị bôi xấu tên tuổi, mất hết tài nguyên, hắn tuyệt đối sẽ không chịu ngồi yên chờ chết. Nhưng nhìn vào lịch trình công việc sắp tới, hắn gần như không có thời gian, cũng không còn điều kiện quay lại Cao Túc để tìm đạo sĩ cầu cứu.”
“Nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vị đạo sĩ kia… có khả năng sẽ chủ động đến Nhạn Thành.”
Ánh mắt Dung Kính lập tức sáng bừng lên.
Nếu đúng như dự đoán ban đầu, cậu đi Cao Túc, còn đạo sĩ kia đến Nhạn Thành, vậy thì chẳng phải hai bên sẽ hoàn toàn bỏ lỡ nhau, đúng y như lời Tổ sư gia nói “đi cũng chẳng giải quyết được gì”?
Nghĩ đến đây, Dung Kính ngẩng đầu nhìn Tạ Trường Thời, ánh mắt như chứa đầy sao trời, giọng nói ngọt ngào đến muốn lấy mạng người:
“Trời ơi, Tạ Trường Thời, sao anh lại thông minh đến thế chứ? Cả thế giới này chắc chắn không ai thông minh bằng anh đâu!”
Tạ Trường Thời nhướng mày, khoé môi nhếch lên: “Vậy có muốn thưởng cho anh một chút không?”
Dung Kính lập tức hiểu ý, ánh mắt khẽ trợn, miệng lẩm bẩm: “Mơ đẹp…”
Tạ Trường Thời không giận, vẫn cười cười, cố tình trêu tiếp: “Không định hỏi xem anh muốn thưởng cái gì à?”
Dung Kính quay đầu nhìn anh từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy nghi ngờ, sau đó chậm rãi nhả ra từng chữ:
“Cùng. Giường. Chung. Gối.”
Tạ Trường Thời gật đầu không chút do dự: “Anh đồng ý.”
Bốn chữ vừa dứt, Dung Kính còn chưa kịp phản ứng. Một lúc sau nhớ lại, sắc mặt lập tức biến đổi, bùng nổ như mèo xù lông: “Đồng ý cái gì mà đồng ý?! Em còn chưa nói là muốn cơ mà!”
“Chứ không phải em thì còn ai nữa?” Tạ Trường Thời vừa nói, tay đã nhanh chóng siết lấy tay Dung Kính, thuận thế kéo cả người cậu vào lòng, ba phần lực, bảy phần khéo, ép chặt người trong ngực.
Chẳng biết từ khi nào, tấm ngăn trong xe đã kéo lên, biến hàng ghế sau thành một không gian độc lập, hoàn toàn riêng tư.
Dung Kính bị ôm vào lòng, tay theo bản năng s* s**ng, vừa chạm được eo của Tạ Trường Thời liền bắt đầu cào ngứa. Đáng tiếc, trò nghịch ngợm đó chẳng khác nào gãi ngứa cho hổ, chẳng xi nhê gì với Tạ Trường Thời.
Trái lại, khi Tạ Trường Thời “đáp lễ”, toàn thân Dung Kính lập tức trở nên mẫn cảm đến mức không chịu nổi, eo bị cù khiến cậu bật cười, vừa giãy giụa vừa hét lên:
“Đừng cào em nữa mà, Tạ Trường Thời!”
“Vậy em trả lời đi, em định cùng ai chung chăn gối?”
Tới mức này rồi, Dung Kính cảm thấy nếu còn cố cãi, chắc chắn sẽ bị Tạ Trường Thời “hành” đến sống không nổi. Cậu đầu hàng, vẫy cờ trắng ngay:
“Với anh! Với anh chung chăn chung gối!”
Tạ Trường Thời mỉm cười: “Tốt lắm. Vậy đêm nay… chung chăn gối.”
Dung Kính: “……???”
Vì câu nói “đêm nay liền cùng chung chăn gối”, Dung Kính sau khi về đến Vân Giang Loan liền rúc luôn trên ghế sofa phòng khách xem phim, không dám vào phòng ngủ.
Cậu chọn một bộ phim điện ảnh có Tống Tri Dã tham gia. Dù Tống Tri Dã diễn rất ổn, phim lại được đánh giá cao, nhưng Dung Kính từ lúc nghe câu kia của Tạ Trường Thời, tim cứ đập thình thịch không ngừng. Cậu ngồi xem gần một tiếng đồng hồ mà chẳng hiểu phim đang nói gì, vai diễn của Tống Tri Dã là ai cũng không rõ luôn.
Đúng lúc đó, Tạ Trường Thời tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi tới. Anh ung dung ngồi xuống bên cạnh, tiện miệng hỏi:
“Phim hay không?”
Dung Kính vờ bình tĩnh: “Cũng… cũng được.”
Tạ Trường Thời liếc màn hình, cười nói: “Tống Tri Dã đóng vai cảnh sát trông cũng ra gì đấy, diễn còn hay hơn Tiêu Thịnh nhiều.”
Dung Kính gật đầu phụ họa: “Ừ, đúng là vậy.”
Tạ Trường Thời không nhịn được bật cười, nghiêng đầu nhìn cậu: “Bảo bối, có khi nào em nghĩ lại một chút… đây là phim kinh dị, hoàn toàn không có nhân vật cảnh sát nào cả?”
Dung Kính: “……”
Không khí bỗng im lặng vài giây.
Mặt Dung Kính liền đỏ bừng như cà chua chín, xấu hổ không tả nổi. Nếu có cái lỗ nào gần đó, chắc chắn cậu sẽ lập tức chui vào cho đỡ quê!
May mà Tạ Trường Thời không tiếp tục trêu chọc thêm, chỉ cười rồi đứng dậy đi về phía thư phòng. Trước khi rời đi, anh còn quay đầu dặn:
“Ngủ sớm một chút nhé.”
Dung Kính khẽ “ừ” một tiếng khô khốc, nhìn bóng lưng anh biến mất ở cuối hành lang, sau đó lại quay về ôm đầu gối, nhìn màn hình TV mà đờ đẫn.
Vài phút sau, cậu ngáp một cái, rồi lết vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó… quay trở lại ghế sofa tiếp tục xem phim. Hoặc đúng hơn là… giả vờ xem, thật ra thì đầu óc cậu đang chạy vòng quanh câu “đêm nay liền cùng chung chăn gối”.
Động tác lặp đi lặp lại gần chục lần, Dung Kính cuối cùng cũng không chống đỡ nổi. Cơn buồn ngủ ập đến khiến đầu cậu gật lên gật xuống, mí mắt nặng trĩu. Trong trạng thái mơ màng, cậu vừa đi về phía phòng ngủ vừa tự thuyết phục bản thân:
… Dù sao cũng đâu phải lần đầu ngủ chung, mình rốt cuộc còn xấu hổ cái gì chứ…
Nghĩ thế, cậu trèo lên giường, “phịch” một tiếng ngã xuống, kéo chăn cuộn mình lại, chưa tới vài phút đã ngủ say như chết.
Khi Tạ Trường Thời đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Dung Kính đã ngủ đến mức xoãi người thành hình chữ X. Quần ngủ lụa mỏng bị vén lên quá nửa, lộ ra đôi chân dài trắng nõn. Áo ngủ cũng xộc xệch, vạt áo vén lên tới tận eo. Ngay sau đó, thiếu niên như cảm nhận được tiếng động, trở mình nằm sấp xuống, mặt vùi vào gối. Áo ngủ trượt xuống, để lộ phần thắt lưng mềm mại, đường cong lưng mảnh khảnh trắng mịn vô cùng hút mắt.
Ánh nhìn Tạ Trường Thời tối lại. Anh bước tới gần, khóe môi mang theo ý cười, điều chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao một chút rồi xoay người rời khỏi phòng.
Không ngờ, anh vừa đi khỏi, thiếu niên vốn còn đang ngủ say đã hé một mắt ra.
Dung Kính len lén nghiêng đầu nhìn về phía cửa, đáng tiếc cửa phòng đã đóng chặt, thân ảnh Tạ Trường Thời không thấy đâu. Cậu nằm đó do dự một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được, nhẹ nhàng bò dậy, đi chân trần rón rén tới sát cửa, dán tai lên cánh cửa nghe ngóng thật lâu.
…Không có động tĩnh gì cả.
Dung Kính thở dài, lủi trở lại giường. Nhưng đợi mãi, vẫn không thấy Tạ Trường Thời quay lại.
…Là có ý gì đây? Rõ ràng nói là “ngủ chung”, vậy mà lại không tới?
Cậu nhíu mày, bực mình lăn qua lộn lại, cuối cùng không nhịn được mở điện thoại ra. Mở khung chat với Tạ Trường Thời, nhưng nhìn chằm chằm hồi lâu vẫn không biết phải gõ cái gì. Chẳng lẽ nhắn thẳng: “Anh sao không qua ngủ với em?”
…Nghe sao như mình đang tha thiết mong chờ vậy?!
Sau một hồi do dự, Dung Kính quyết định … nhắn cho Tống Tri Dã.
Lúc này, Tống Tri Dã vừa rời khỏi phim trường ghi hình đêm, đang ngồi tựa lưng trên ghế xe, chuẩn bị về nhà. Trong đầu còn đang lẩm nhẩm lời thoại, thi thoảng lại nhớ đến cảnh hôm nay diễn cùng Phan Phan, đôi mắt cô bé vẫn còn đỏ hoe, khiến anh ta có chút xúc động. Dù gì cũng sắp đến ngày kết thúc quay, cũng coi như khổ tận cam lai.
Đang thả hồn suy nghĩ, điện thoại bất chợt “leng keng” một tiếng.
Tống Tri Dã cúi đầu nhìn, thấy là tin nhắn của Dung Kính thì hơi bất ngờ. Nghĩ rằng có chuyện gì quan trọng, anh ta lập tức ngồi thẳng dậy, mở WeChat với tâm thế sẵn sàng xử lý tình huống. Nhưng vừa mở ra, lại thấy một câu như thế này:
“Hỏi anh cái này, nếu có người nói muốn ngủ cùng anh, nhưng tới lúc ngủ lại tự về phòng mình, là có ý gì?”
Tống Tri Dã: “???”
Còn chưa kịp tiêu hóa hết sự mơ hồ, Dung Kính lại nhắn tiếp:
“Anh từng yêu đương, nên tôi hỏi anh là hợp lý.”
Tống Tri Dã thở dài nhắn lại, uyển chuyển:
“Nhưng tôi từng yêu là… yêu trong phim. Là diễn, chứ không phải yêu thật.”