Tạ Nhất Phi vội vàng lau nước mắt trên mặt: “Không đói. Anh tắm xong rồi à?”
Cô không biết anh đã nghe thấy bao nhiêu, cũng có chút hối hận vì vừa nãy không kiềm chế được cảm xúc.
“Ừm.” Anh đi đến gần, bấm vào bảng điều khiển ở đầu giường, rèm cửa từ từ khép lại, che đi tất cả bóng đêm, giây tiếp theo trong phòng sáng lên ánh đèn màu cam, cô nhìn rõ người đàn ông trước mặt, tóc nửa khô, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, những đường nét cơ bắp lưu loát không thua kém bất kỳ một nam minh tinh nào.
Sao cô lại không xứng đáng có được người tốt hơn chứ? Cho dù chỉ là có được trong một thời gian ngắn.
“Đi tắm đi.” Anh nói.
“Ừm.”
Tạ Nhất Phi vừa định xuống giường, lại ý thức được lúc này mình đang không mảnh vải che thân dưới lớp chăn. Biết rõ anh đã nhìn thấy hết rồi, nhưng cô vẫn không có dũng khí đi lại trước mặt an.
Anh như nhìn thấu sự lúng túng của cô mà nói: “Em tắm trước đi, anh đi quán ăn xem có gì ăn.”
Nói rồi anh đi vào phòng thay đồ để thay quần áo, sau đó rời khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng cửa phòng khóa lại, Tạ Nhất Phi mới xuống giường.
Cô tìm thấy điện thoại mà cô vừa ném ở bên cạnh ghế sofa, tuy rằng trên sàn đã trải thảm, nhưng màn hình điện thoại vẫn bị vỡ, cô cố gắng khởi động lại.
Trong lúc chờ đợi, cô nhìn thấy khuôn mặt tan nát của mình trên màn hình đen, đó là một khuôn mặt tái nhợt, thảm hại.
Thực ra cô rất ít khi mất kiểm soát cảm xúc trước mặt người ngoài, đây là lần thứ hai kể từ khi trưởng thành, lần đầu tiên là vào năm nhất, trước ngày đi dự tiệc cựu sinh viên. Trùng hợp là cả hai lần đều có Tần Tranh ở đó.
Càng trùng hợp hơn là, nếu có ai hỏi cô không muốn ai thấy được sự yếu đuối của mình nhất, thì người duy nhất cô nghĩ đến chính là anh.
May mà anh không hỏi gì cả.
Nhưng tại sao anh không hỏi gì chứ? Anh không hề quan tâm, không tò mò sao? Hay là, đây chính là quy tắc và chừng mực mà những người như bọn họ tuân thủ?
Tạ Nhất Phi tự giễu cười.
Khi cô tắm xong thì anh cũng đã trở lại, trên tay còn xách theo một hộp cơm.
“Anh đã mua cho em một phần hoành thánh gà, muốn ăn không?”
Thực ra Tạ Nhất Phi không có chút khẩu vị nào, nhưng anh đã mang về rồi, cô không ăn gì cũng không được.
“Ừm.”
Mở nắp hộp ra, mùi gà rất nồng, khiến cô có chút thèm ăn. Ăn thử một miếng, thấy tươi ngon mà không ngấy.
Ngẩng đầu lên phát hiện anh đang nhìn cô chằm chằm, cô hỏi: “Anh ăn chưa?”
“Ăn rồi, nhưng không ăn món này, ngon không?”
Cô do dự một chút, múc một miếng cho anh. Cô vốn định đưa thìa cho anh, nhưng anh lại không đưa tay ra, mà trực tiếp cúi xuống ăn hết miếng hoành thánh trên thìa.
Ăn xong trong chớp mắt, anh gật đầu: “Cũng tạm được, ăn nhiều vào, anh thấy em gầy hơn trước rồi.”
“Không có đâu, dạo này em còn béo lên một chút đấy.”
Anh nhìn cô không nói gì, cô dưới sự nhìn chằm chằm của anh dần dần nhận ra, cái “trước đây” mà anh nói có lẽ là mười năm trước.
Khi đó cô hình như vẫn đang tuổi dậy thì, quả thật mập hơn bây giờ một chút.
Hiếm khi lại có người phát hiện ra cô gầy đi.