Tịnh Bạch - Vị Khả Khả - Chương 36
Tạ Nhất Phi hỏi: “Anh làm bác sĩ bao nhiêu năm nay, có chuyện gì ấn tượng sâu sắc không?”
“Em muốn nghe về khía cạnh nào?”
“Gì cũng được, tốt nhất là kiểu kịch tính ấy.”
Anh cười: “Bệnh viện là nơi không thiếu những câu chuyện kịch tính.”
Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây có một bệnh nhân hơn 70 tuổi, tuy là ung thư không xâm lấn mức độ ác tính không cao, nhưng khi phát hiện đã là giai đoạn cuối rồi. Xét thấy phẫu thuật có thể gây ra tổn thương lớn, những bác sĩ hơi bảo thủ thường không khuyến nghị phẫu thuật. Nhưng bà ấy có một cặp con cái rất hiếu thảo, đã tìm gặp anh rất nhiều lần, cho rằng mẹ họ vẫn còn khỏe mạnh, hy vọng có thể kéo dài tuổi thọ của bệnh nhân đến mức tối đa bằng phẫu thuật triệt căn.”
“Vậy nên anh đã đồng ý?”
“Thực ra bà ấy đúng là có cơ hội phẫu thuật, nhưng hiệu quả sau phẫu thuật như thế nào thì không ai dám chắc, nhưng anh vẫn quyết định thử một lần. Kết quả kiểm tra trước phẫu thuật của bệnh nhân hoàn toàn bình thường, độ khó của phẫu thuật cũng không lớn, nhưng sau phẫu thuật bệnh nhân lại xuất hiện tình trạng mà tụi anh không ngờ tới – một bên chi bị liệt, còn không nói được.”
“Tại sao?”
“Lúc đó tụi anh không biết tại sao, tình huống này khá hiếm gặp. Anh tự nhận thấy quá trình phẫu thuật không có sai sót nào, nhưng bệnh nhân bị liệt ngay sau khi xuống bàn mổ, đó là chuyện lớn. Gia đình bệnh nhân không thể chấp nhận tình huống này, với tư cách là bác sĩ phẫu thuật chính và bác sĩ điều trị chính, anh gần như trở thành mục tiêu bị chỉ trích. Đêm đó anh không rời khỏi bệnh viện, tự tay đẩy bệnh nhân đi chụp CT, liên hệ khoa can thiệp để chụp mạch máu não, hội chẩn thần kinh và ngoại thần kinh, bận rộn cả một đêm.”
Tạ Nhất Phi truy hỏi: “Vậy sau đó thì sao, đã tìm ra nguyên nhân chưa?”
“Cuối cùng ý kiến hội chẩn là không phát hiện bằng chứng huyết khối mạch máu lớn và nhồi máu não, không khuyến nghị dùng thuốc tiêu sợi huyết, tạm thời không can thiệp thêm.”
“Vậy chẳng phải là cứ đợi thôi sao? Gia đình bà ấy nói sao?”
Tạ Nhất Phi có thể tưởng tượng được, khi nghe kết quả như vậy, con cái của bệnh nhân kia sẽ suy sụp đến mức nào, còn Tần Tranh lại phải chịu áp lực lớn đến mức nào.
Tần Tranh nói: “Con trai bà ấy làm ầm ĩ ở bệnh viện, không ai khuyên can được, con gái thì tương đối bình tĩnh hơn, nhưng luôn nghi ngờ về phác đồ điều trị của tụi anh. Điều khiến họ không thể chấp nhận nhất là mẹ của họ trở thành như vậy, nhưng tụi anh lại quyết định không can thiệp gì. Thực ra anh cũng hiểu cảm giác của họ, nên sau này khi con trai bà ấy không biết nghe ai xúi giục, kiên quyết đòi cho mẹ dùng thuốc tiêu sợi huyết, anh cũng không hề bất ngờ.”
“Vậy anh nói sao? Vẫn không đồng ý dùng thuốc tiêu sợi huyết sao?”
“Đúng vậy, anh kiên quyết không đồng ý. Anh tìm con gái bệnh nhân, giải thích lại tình hình cho cô ấy, cũng nói rõ hậu quả có thể xảy ra nếu dùng thuốc tiêu sợi huyết, cuối cùng cô ấy quyết định tin anh thêm một lần nữa, tạm thời không làm gì cả. Nhưng con trai bà ấy vẫn làm ầm ĩ, dọa sẽ đuổi việc anh, thậm chí còn đòi anh đền mạng.”
Giây phút này Tạ Nhất Phi không muốn che giấu sự bất bình trong lòng: “Một ca phẫu thuật có rất nhiều nhân viên y tế, bác sĩ phẫu thuật chính kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Làm những ca phẫu thuật như vậy anh cũng không nổi tiếng, không làm cũng không mất gì, vậy nếu làm nhiều đồng nghĩa với việc ‘sai nhiều’ và gánh chịu nhiều rủi ro hơn, thì sau này ai còn vì bệnh nhân mà mạo hiểm nữa?”
Tần Tranh cười: “Xem ra hai tháng này em đã trao đổi với không ít bác sĩ trẻ.”
Tạ Nhất Phi quả thực đã nghe những lời phàn nàn của các bác sĩ trẻ, lúc đó cô không có cảm giác gì, nhưng giờ phút này cô đột nhiên hiểu được họ, thậm chí còn cảm thấy đồng cảm. Giống như giờ phút này, mặc dù khi kể lại chuyện năm xưa, anh chỉ nói vài ba câu là xong, nhưng cô lại như cùng anh trải qua chuyện đó, cảm nhận được sự nguy hiểm lúc đó, còn có áp lực mà anh phải chịu đựng, có thể tưởng tượng được khoảng thời gian đó anh nhất định đã trải qua sự nghi ngờ bản thân và dày vò bản thân chưa từng có. Nếu như sau này chứng minh sự kiên trì của anh là đúng, thì đó cũng chỉ là việc anh nên làm, nhưng nếu như bệnh nhân kia không khỏe lại, sự nghiệp của anh có lẽ sẽ dừng lại vào năm đó.
“Vậy bệnh nhân sau đó thế nào?”
“Cuối cùng sau một tuần, sức cơ và chức năng ngôn ngữ của bà ấy đều hồi phục, chẩn đoán cuối cùng là ‘rối loạn phân ly’.”
“Rối loạn phân ly?”
Tạ Nhất Phi cảm thấy mỉa mai. May mà lúc đó anh không nghe lời người nhà, nếu như thực sự dùng thuốc tiêu sợi huyết, rất có thể sẽ gây xuất huyết ồ ạt cho bệnh nhân, chưa nói đến áp lực dư luận và môi trường xã hội hiện nay sẽ mang đến những tổn thất nặng nề như thế nào cho bác sĩ điều trị và bệnh viện, quan trọng nhất là bệnh nhân đó có thể đã không còn nữa, nói gì cũng muộn rồi.
“Đúng vậy, rối loạn phân ly.”
“Có thấy sợ không?”
“Nói không hề sợ hãi thì là giả. Sau chuyện đó, trưởng khoa nói với anh, một bác sĩ ưu tú trong đời sẽ trải qua rất nhiều khoảnh khắc như vậy, sẽ hoang mang, sẽ tủi thân, nhưng đây đều là những điều cần phải trải qua, vì anh không phải là người đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng, nên không có gì để nói cả.”
Tạ Nhất Phi chân thành cảm thán: “Bác sĩ thật là vĩ đại.”
Tần Tranh có chút buồn cười nhìn cô: “Chỉ vậy mà đã thấy vĩ đại sao?”