Sau một khoảnh khắc ngẩn người ngắn ngủi, Tần Tranh giơ một tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Hai người lặng lẽ ôm nhau trong đêm tối.
Cô không còn nhớ mười năm trước hai người có từng ôm nhau một cách nghiêm túc không, nhưng mười năm sau, đây là lần đầu tiên bọn họ, không có sự căng thẳng, không có sự đối đầu và thăm dò cẩn trọng, giống như một đôi tình nhân bình thường, yên tĩnh ôm nhau trong đêm tối, cảm nhận hơi ấm từ nhau.
Cô vốn chỉ muốn an ủi anh, nhưng không ngờ rằng bản thân cô cũng được an ủi vào lúc này.
Gió đêm thổi cành hòe ngoài cửa sổ, khi lá cây cọ xát vào nhau phát ra âm thanh xào xạc.
Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói.
Nghe giọng thì hình như là Trương Đào và Lý Xán.
Không ngờ giờ này rồi mà bọn họ vẫn chưa về.
Trương Đào dáng người không cao, trắng trẻo mập mạp, bình thường cũng không nói nhiều, nhìn có vẻ thật thà, nhưng tiếp xúc nhiều rồi sẽ phát hiện người này thực ra rất khó giao thiệp.
Anh ta bình thường không cười nói gì, lúc này lại không mấy khách sáo với đồng nghiệp nữ, anh ta trêu chọc Lý Xán vài câu, có lẽ thấy Lý Xán không có hứng thú, liền chuyển chủ đề sang chuyện buổi chiều.
Trong lời nói của Trương Đào ẩn ý rằng gia đình kia sở dĩ bám riết lấy Tần Tranh không buông, có lẽ là vì Tần Tranh đã nhận phong bì của người ta.
Lý Xán nhắc anh ta: “Không có bằng chứng thì đừng có nói bậy. À đúng rồi, hình như bác sĩ Tần giờ này vẫn chưa về đâu.”
“Thật sao?”
Tiếng người nói bên ngoài dần dần trở nên rõ ràng hơn, hiển nhiên là đang đi về phía văn phòng của bọn họ.
Tạ Nhất Phi giật mình, vội vàng thoát khỏi vòng tay của Tần Tranh, vì động tác này có hơi lớn, lại làm ảnh hưởng đến vết thương sau lưng, đau đến nỗi cô hít vào một hơi.
Nhưng lúc này cô không để ý đến đau đớn nữa, chỉ nghĩ đến việc phải trốn đi đâu, nhưng tiếng của hai người kia lại đi xa rồi.
“Đèn đều tắt rồi, chắc về rồi chứ?”
Tạ Nhất Phi thở phào một hơi, may mà vừa nãy cô không bật đèn, nếu không nửa đêm canh ba hai người ở đây thật sự khó giải thích.
Đợi đến khi bọn họ đi xa hẳn, Tần Tranh hỏi cô: “Ngoài tay ra còn chỗ nào bị thương không?”
Tạ Nhất Phi: “Không có gì, chỉ là lưng bị va một cái thôi.”