Vừa hay có người gọi Tống Lương đến hát, Tống Lương liền uất ức ngồi xuống chỗ chọn bài.
Tạ Nhất Phi cực kỳ không tự nhiên, chỉ có thể uống rượu để giảm bớt khó xử.
“Anh gọi em đến thì em không đến, người khác gọi em đến thì em vui vẻ đấy.”
Anh nói chuyện không hề tránh né người khác, Tạ Nhất Phi sợ người khác nghe thấy, chỉ có thể giả ngơ.
Cô nâng ly lên với Tần Tranh, làm ra vẻ dùng trà thay rượu kính anh: “Bác sĩ Tần, dạo này thí nghiệm của bọn em đã làm phiền anh không ít.”
Tần Tranh lại không hợp tác: “Khách sáo vậy sao?”
Anh cười: “Khách sáo vậy mà lại dùng cốc của anh sao?”
Tạ Nhất Phi ngẩn người một chút, lập tức cảm thấy chiếc cốc hơi nóng, vội vàng đặt lại chỗ cũ.
Tần Tranh lại cầm cốc lên, uống cạn rượu bên trong.
“Không phiền, đều là việc anh nên làm.”
Cũng không biết anh có cố ý hay không, Tạ Nhất Phi phát hiện nơi vừa nãy môi anh chạm vào, vẫn còn dấu son của cô.
May mà trong phòng riêng ánh sáng đủ tối, người khác hẳn là không nhìn ra được gì.
“Cô Tạ muốn hát bài gì không? Em đi chọn giúp cô.”
Giọng nói đột ngột này gần như đã cứu cô. Ngồi bên cạnh Tạ Nhất Phi là một bạn học nam của Hạ Đình Đình, anh ta và Tạ Nhất Phi làm việc cùng trong một văn phòng, hai người cũng khá thân thuộc.
Tạ Nhất Phi nói “Không cần”, rồi hỏi chàng trai văn phòng của họ đã đến đủ chưa, rồi lấy đó làm chủ đề mở đầu nói chuyện với chàng trai, tiện thể danh chính ngôn thuận bỏ Tần Tranh sang một bên.
Tạ Nhất Phi tuy rằng đang nói chuyện với chàng trai, nhưng sự chú ý lại luôn đặt ở Tần Tranh, ban đầu cô còn lo lắng người này sẽ cố tình gây rối, nhưng thấy anh luôn yên tĩnh, cô cũng hoàn toàn yên tâm.
Tuy nhiên, ngay khi cô và chàng trai đang nói chuyện về chủ đề thực tập sau khi tốt nghiệp cao học, cô đột nhiên cảm thấy có ai đó áp sát và đùi mình.
Quần short của cô hôm nay rất ngắn, sau khi ngồi xuống gần như toàn bộ chân đều lộ ra ngoài, còn anh hôm nay mặc một chiếc quần dài thường ngày màu đen đơn giản, chất liệu quần rất mỏng, hai người dính sát vào nhau, cô có thể cảm nhận rõ cơ bắp săn chắc của anh và nhiệt độ cơ thể hơi cao hơn cô.
Cô lén liếc nhìn Tần Tranh bên cạnh, người đàn ông đang cúi đầu xem điện thoại, vẻ mặt chăm chú, nghiêm túc, khiến người ta có một ảo giác rằng anh vô tình làm vậy, nhưng trực giác của Tạ Nhất Phi mách bảo rằng anh chính là cố ý. Đáng tiếc cô muốn trốn cũng không có chỗ nào để trốn, hơn nữa động tác quá lớn còn dễ bị chàng trai bên cạnh phát hiện ra điều khác thường.
Xem ra cô chỉ có thể lát nữa đi vệ sinh, khi trở lại sẽ tự nhiên đổi chỗ ngồi.
Tống Lương: 【Cậu em quá không nghĩa khí rồi, trong khoa có một cô gái xinh đẹp đến mà cũng không nói một tiếng!】