Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em - Chương 1
Editor: Gấc.
“Cô Đinh, nghe nói cô tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng trong nước à?”
Người đàn ông đối diện vẫn đang không ngừng nói về cuộc sống “Huy hoàng” của mình, anh ta đang nói liên hồi được một nửa thì đột nhiên lại hỏi một câu mà không hề báo trước.
Mà lúc này, Đinh Bán Hạ đã vô cùng buồn chán rồi. Cô đang đếm bọt trong cốc cà phê lần thứ mười, chuẩn bị đếm lần thứ mười một.
Đang trong kỳ nghỉ tuyệt vời, nếu không phải cô sợ hãi trước sự đe dọa của mẹ thì thật sự cô cũng không muốn lãng phí thời gian vào những buổi xem mắt như thế này.
Phim Mỹ xem không hay ư? Hay là đã hoàn thành xong đơn bói toán rồi?
Một lúc sau, Đinh Bán Hạ mới nhận ra người đàn ông đối diện vẫn đang chờ câu trả lời của mình, vì vậy cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, nở nụ cười ấm áp: “Đúng, trường học không tệ lắm.”
Người đàn ông đối diện, ồ, tên là Vương Thành, anh ta nghe vậy thì gật đầu: “Tôi rất hài lòng với bằng cấp của cô Đinh. Mặc dù cô không phải nghiên cứu sinh, nhưng vẫn kém hơn tôi một chút.”
Đinh Bán Hạ tiếp tục nhếch khóe miệng một cách dịu dàng.
Hài lòng cái con quỷ đầu to nhà anh ấy.
“Hơn nữa, cô Đinh thực sự rất đáng yêu.” Vương Thành lại nói thêm.
Vương Thành không nói sai. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Đinh Bán Hạ, thực sự đã bị dáng vẻ xinh xắn và đáng yêu vô cùng của cô làm cho kinh ngạc. Tóc ngắn đến tai, vóc dáng không cao lắm, mắt to và tròn, khi cô cười lên thì đôi mắt sẽ cong thành hình trăng khuyết…
Nhỏ nhắn và mềm mại, có lẽ cô chính là kiểu như vậy.
Nhưng Đinh Bạn Hạ chỉ mỉm cười rồi bưng cốc cà phê lên và uống thêm một ngụm nữa. Chẳng qua là tâm tư của cô đã sớm chạy tới bộ phim Mỹ chưa xem xong.
“Cô Đinh, tôi không hề tự tâng bốc mình đâu. Thành thật mà nói, điều kiện của Vương Thành tôi thực sự đúng là không tồi. Làm việc ở cơ quan cũng rất ổn định. Tuy hiện tại thu nhập không cao lắm, nhưng tuyệt đối nhiều hơn số tiền cô Đinh kiếm được nhờ làm giáo viên Tiếng Anh đấy.” Vương Thành “Khen” Đinh Bán Hạ xong thì lại tiếp tục khen bản thân mình.
“Hơn nữa, ngoại hình của Vương Thành tôi, tuy không thể coi là anh tuấn, nhưng cũng xem như tuấn tú lịch sự. Nhớ hồi còn học đại học, tôi cũng được không ít cô gái theo đuổi đó. Tôi ấy mà, không có yêu cầu cao với con gái lắm, chỉ là tốt nhất nên có một căn nhà ở thành phố N, lúc kết hôn thì để tôi đứng tên là được.”
Định Bán Hạ nhẹ nhàng đặt cốc xuống, chớp chớp mắt, rồi lại nhẹ nhàng đặt câu hỏi: “Nếu điều kiện của anh Vương tốt như vậy, tại sao còn phải đi xem mắt chứ?”
Kỳ nghỉ tốt đẹp như thế mà lại bị mẹ bắt đi xem mắt đã khiến cô đủ bực mình rồi. Mà điều càng bực mình hơn chính là cô còn phải ngồi ở đây nghe một tên đàn ông tự tâng bốc chính mình.
Vì vậy cô Đinh tự nhận mình là một cô gái dịu dàng và dễ thương, nhưng nội tâm lại rất nóng nảy.
–
Vất vả lắm mới kết thúc được buổi xem mắt này. Đinh Bán Hạ và người đàn ông xem mắt tên Vương Thành kia đi ra cửa của quán cà phê, sau đó cô không nhịn được mà nhíu mày lại.
… Trời mưa?
Ban nãy lúc cô đến đây, không phải thời tiết vẫn còn nắng, vạn dặm không có mây sao?
Nhưng mưa có vẻ không lớn lắm, chỉ là mưa phùn nho nhỏ mà thôi. Cứ đi về như thế này hẳn là cũng sẽ không bị ướt đâu nhỉ?
Hay là gọi xe về nhà?
Trong lúc đang không ngừng đắn đo cân nhắc trong lòng, hình như Đinh Bán Hạ nghe thấy có người gọi mình từ xa.
Là một giọng nam, giọng nam cực kỳ êm tai.
Đinh Bán Hạ hơi bối rối, gặp phải người quen nào đó sao?
Đinh Bán Hạ lớn lên ở thành phố N từ nhỏ, khi học đại học thì mới đến thành phố B, bây giờ lại về thành phố N làm giáo viên cấp hai. Tiểu học và Trung học cô đều học ở thành phố N, cho nên việc gặp lại bạn học cũ cũng không có gì lạ lắm.
Tuy nói là như vậy, nhưng cô vẫn hơi hoang mang mà nhìn về phía phát ra âm thanh.
Quán cà phê nơi họ xem mắt nằm ở tầng 1 của trung tâm thương mại, mà âm thanh kia phát ra từ bên trong. Hơn nữa còn rất rõ ràng, lại căn cứ theo hiệu ứng Doppler (*) thì chủ nhân của âm thanh kia đang dần tới gần mình.
(*) Hiệu ứng Doppler: Hiệu ứng Doppler là một hiệu ứng vật lý, đặt tên theo Christian Andreas Doppler, trong đó tần số và bước sóng của các sóng âm, sóng điện từ hay các sóng nói chung bị thay đổi khi mà nguồn phát sóng chuyển động tương đối với người quan sát.
——Sau đó, Đinh Bán Hạ hơi mở to miệng.
Đúng là bạn học cũ, nhưng thật sự không phải người quen. Đã vậy còn là người mà cô hoàn toàn không nghĩ tới.
Vương Thành nhìn theo ánh mắt của Đinh Bán Hạ, anh ta không khỏi tò mò: “Cô Đinh, cô gặp được người quen hả?”
Giọng nói của Đinh Bán Hạ vẫn nhỏ nhẹ, dịu dàng như cũ: “Không nói cho anh biết.”
Vương Thành nghẹn ở trong lòng.
Không phải, sao cô gái này trông thì dịu dàng và dễ thương, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, mà lại nói ra lời… Gay gắt như vậy chứ?
Là ảo giác của anh ta sao?
Hẳn chỉ là ảo giác mà thôi. Suy cho cùng, điều kiện của anh ta tốt như thế, chắc là Đinh Bán Hạ rất vừa ý anh ta. Cô hoàn toàn không nhất thiết phải cãi nhau với anh ta.