Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em - Chương 13
“Phòng YY: XXXXXXXX, mật khẩu: xxnawm.” Tô Mạc Già ném ra một dãy số rồi rời đi.
Đinh Bán Hạ sao chép chuỗi số này lại, sau đó vui vẻ nhớ ra rằng máy tính của mình không có thứ gọi là YY.
Cô vội vàng tải YY xuống, đăng nhập vào tài khoản có id là “Tarot Reader Alexia” đã đăng ký trước đó.
Cô Đinh mất 10 phút để vào được YY và chỉ tốn 0.01 giây để hối hận.
… Mẹ nó cô đã quên một đống lời mời kết bạn từ lần trước, càng không cần phải nói đến đủ loại tin tức và lời mời kết bạn tích lũy mấy ngày nay.
Đinh Bán Hạ ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, tự hỏi cảm giác chua chát khi vô cớ bị chú ý đến là như thế nào.
Lúc vào phòng mà Tô Mạc Già đưa, Tô Mạc Già đã ở trong danh sách cài đặt mic.
Sau khi thấy cô tiến vào, Tô Mạc Già nhanh chóng bế cô lên danh sách cài đặt mic.
“Đến rồi.”
Vẫn là giọng nói trong trẻo lạnh lùng đó, nhưng lại hoàn toàn không hỏi trong quãng thời gian ngắn vừa rồi Đinh Bán Hạ đã đi đâu.
Cái loại cảm giác này là——
Em đến là tốt rồi.
Có lẽ có người thật sự bẩm sinh đã có thể dùng giọng nói để thể hiện hàng nghìn cảm xúc, ví dụ như Tô Mạc Già.
Đinh Bạn Hạ cứ cảm thấy cô có thể nghe ra rất nhiều điều từ giọng điệu nhẹ nhàng của anh, hơn nữa còn là rất nhiều điều cực kỳ “Khó hiểu”.
Đinh Bán Hạ nhất thời nghẹn lời, tiếp đó cô dừng một lúc rồi mới ấn F2 để mở mic: “Ừm.”
Khu bình luận xuất hiện một đoạn kịch bản, Tô Mạc Già mở miệng nói: “Hôm nay pia diễn đoạn này với tôi nhé.”
Đinh Bán Hạ nhìn kịch bản, trên gương mặt xinh xắn dịu dàng tràn đầy vẻ tò mò.
Đây là lần đầu tiên cô “Pia diễn”, cũng là lần đầu tiên cô nghe được từ “Pia diễn” này.
Trước khi tới, cô còn vào Baidu tra xem “Pia diễn” là gì, ý nghĩa đại khái chính là——
Các diễn viên lồng tiếng trên Internet kết nối mic rồi luyện tập diễn với nhau? Tương tự như cách các diễn viên đối diễn, mấy CV kết nối mic đối diễn như này thì gọi là pia diễn?
Hy vọng cô không hiểu sai, Amen.
Kịch bản trên khu bình luận hình như là một đoạn nhỏ trong toàn bộ kịch bản, những phần tóm tắt cả trước lẫn sau đều không đầy đủ, chỉ là một đoạn đối thoại không đầu không đuôi.
“Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Đinh Bán Hạ khẽ đáp: “Sẵn sàng rồi.”
Thành thật mà nói, cô cũng không có gì để chuẩn bị. Từ nhỏ, cô đã là người không giỏi “Đọc diễn cảm” lắm, cho dù đọc gì thì cũng… Vô cảm.
Trần Nam từng nói cô: “Mình bảo này, nếu một viên gạch mà biết nói thì nó có thể nói có cảm xúc hơn cả cậu đó! Hạ Hạ, cậu chẳng khác Siri là bao, qua mấy năm nữa đến khi Iphone 20 ra mắt, Siri tiến hóa còn có tình cảm hơn cậu.”
Bên Tô Mạc Già đã bắt đầu.
“Năm mới vui vẻ.”
Không thể không nói, Tô Mạc Già không hổ là người đã bắt đầu làm diễn viên lồng tiếng thương mại. Bình thường nói chuyện đều có vẻ lạnh lùng thờ ơ, nhưng vừa chuyển sang chế độ lồng tiếng là lại chứa đầy tình cảm.
Câu “Năm mới vui vẻ” đơn giản này được Tô Mạc Già đọc lên cực kỳ dịu dàng, không biết ẩn chứa bao nhiêu tình cảm trong đó.
Đinh Bán Hạ: “Năm mới vui vẻ.”
…
Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân cô Đinh cũng 囧, lần thứ 101 cô cảm thấy nếu mình đi lồng tiếng thì chắc chắn sẽ chọc tức một lượng lớn người xem.
Mỗi chữ đều, không, có, cảm, xúc!
Tô Mạc Già dường như không hề bị sự vô cảm của Đinh Bán Hạ ảnh hưởng, anh tiếp tục đọc: “Mấy hôm trước thấy em khóc, không có chuyện gì chứ?”
Lời thoại tiếp theo của Đinh Bán Hạ thực ra rất đơn giản, chỉ là một câu “Không có chuyện gì”.
Nhưng không hiểu sao cô lại nói lắp bắp: “Ồ, không, không có chuyện gì.”
Thật ra cô không muốn nói lắp đâu…
Chỉ là Tô Mạc Già thật sự quá có sức hấp dẫn, mặc dù chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản nhưng không hiểu sao lại khiến Đinh Bán Hạ cảm thấy chua xót.
Loại cảm giác déjà vu (*) đó vô cùng đáng lo ngại nhưng lại quen thuộc đến nỗi không thể giải thích nổi, khiến trước mắt Đinh Bán Hạ như có hình ảnh hiện ra một cách khó hiểu.
(*) Là một từ mượn tiếng Pháp diễn tả cảm giác mà trong đó, một người cảm thấy như đã trải qua tình huống hiện tại trước đây.
Hơn nữa…
Lời nói ấy giống hệt như câu “Mấy hôm trước thấy em khóc, không có chuyện gì chứ?”, hình như cô đã từng nghe rồi.
Khi nào nhỉ?