Site icon TruyenVnFull

Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em - Chương 16

Editor: Gấc.

“Hạ Hạ, Hạ Hạ?”

Đinh Bán Hạ bỗng tỉnh táo lại, lúc này cô mới nhận ra thái hậu nhà mình đã gọi mình được vài tiếng rồi.

Đinh Bán Hạ khẽ mỉm cười: “Sao vậy ạ?”

Mẹ Đinh nhíu mày: “Hạ Hạ, rốt cuộc hôm nay con làm sao vậy? Ngẩn ngơ cả buổi trưa, sao bây giờ còn ngây người nữa?”

Mẹ mới ngây người ý, cả nhà mẹ đều ngây người.

À mà khoan… Cả nhà mẹ mình bao gồm cả mình nữa…

Từ Lục Ly hơi lo lắng: “Hạ Hạ bị sao vậy? Cơ thể không thoải mái à?” Anh vừa nói vừa duỗi tay, như thể muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán Đinh Bán Hạ.

Đinh Bán Hạ chợt tránh xa Từ Lục Ly ra một chút, sau đó cô mới nhận ra mình vừa vô thức làm hành động gì. Cô không nhịn được nở nụ cười có chút ngượng ngùng: “Không sao không sao, con chỉ nghĩ một chút chuyện nên mới ngây người, mọi người không cần lo lắng.”

Tay Từ Lục Ly cứ cứng lại giữa không trung như vậy.

Sau một lúc lâu anh mới hơi thất vọng thu tay lại, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng thường ngày: “Vậy là tốt rồi.”

Đinh Bán Hạ cắn môi, không nói gì.

Mẹ Đinh lại hoàn toàn không thấy những mâu thuẫn đang ngầm hình thành giữa hai người, bà vẫn vui tươi hớn hở cầm một vỉ sữa chua bỏ vào xe đẩy: “Trong nhà hết sữa chua rồi, Hạ Hạ, con muốn uống gì nữa không?”

Từ Lục Ly lại cầm một vỉ sữa chua táo đỏ thả vào: “Cháu thấy gần đây màu da của Hạ Hạ không được tốt lắm, vẫn nên uống nhiều táo đỏ một chút. Bình thường lúc rảnh rỗi ở nhà cũng có thể hầm canh táo đỏ kỷ tử để bồi bổ sức khỏe.”

Đinh Bán Hạ hơi nhẹ nhàng thở ra.

Cô cũng không biết vừa rồi mình bị làm sao mới có thể theo bản năng mà tránh khỏi sự đụng chạm của Từ Lục Ly.

Có lẽ là bởi vì trong tiềm thức, cô không muốn gây thêm hiểu lầm nào nữa, vậy nên cô mới dứt khoát cách xa ngay từ khi bắt đầu.

“Chà bà Đinh, bà cũng tới dạo siêu thị à?”

Nghe thấy tiếng, Đinh Bán Hạ ngẩng đầu lên nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.

Ồ… Là dì hàng xóm thường xuyên hóng hớt tám chuyện với mẹ Đinh. Bởi vì hai nhà vẫn luôn là hàng xóm, do đó quan hệ cũng khá tốt. Siêu thị này là siêu thị gần nhà nhất, cho nên người ở quanh đây thường xuyên đến đây mua đồ, gặp được dì hàng xóm cũng là chuyện bình thường.

Dì hàng xóm chào hỏi Đinh Bán Hạ trước: “Hạ Hạ, cháu tới mua đồ ăn cùng mẹ à? Hiếu thảo quá, không giống như thằng con nhà dì, sầu chết dì mất.”

Đinh Bán Hạ nở nụ cười đáng yêu đặc trưng: “Không có đâu dì Vương, anh Tạ Vũ bận công việc mà, đâu có nghỉ đông giống cháu.”

Khi dì hàng xóm nhắc tới con trai mình, bà không khỏi kiêu ngạo không thôi: “Ngày nào Tạ Vũ cũng bận! Thật là. Đúng rồi, nhắc đến Tạ Vũ mới nhớ, thằng bé nói với dì là hai ngày nữa sẽ về ăn Tết, vừa khéo sử dụng hết thời gian nghỉ phép trước đây. Đến lúc đó hai người các cháu cũng tụ họp, hôm qua Tạ Vũ gọi điện thoại với dì còn nhắc cháu mãi đấy.”

Đinh Bán Hạ tiếp tục nở nụ cười đáng yêu đặc trưng, vô cùng xinh xắn.

Dì hàng xóm nhìn sang Từ Lục Ly đứng bên cạnh Đinh Bán Hạ, việc đầu tiên là cẩn thận đánh giá anh từ trên xuống dưới, sau đó hỏi Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, đây là bạn trai cháu à?”

Đinh Bán Hạ mím môi, đau đầu không nguôi.

Đó là lý do tại sao cô lại bảo cách xa Từ Lục Ly ra một chút. Bạn thấy đấy, bây giờ lại bị hiểu lầm rồi.

Cô lắc đầu: “Không phải đâu dì Vương, đây là một người… bạn của cháu.”

Cô Đinh hơi run sợ, nói Từ Lục Ly là bạn của mình, anh Từ liệu có không vui không? Suy cho cùng thì mình cũng chỉ là một người bạn cấp 3, tự ý đặt mình vào vị trí là bạn bè của anh thì hình như không được tốt lắm?

Quả nhiên, vừa nói xong, cô đã thấy anh Từ đứng bên cạnh mình không vui lắm.

Đinh Bán Hạ thầm thở dài, về sau vẫn nên ngoan ngoãn nói Từ Lục Ly là bạn cấp 3 của mình vậy.

Nghĩ như vậy, Đinh Bán Hạ vẫn không khỏi cảm thấy hơi thất vọng.

Hóa ra trong lòng Từ Lục Ly, mình còn không tính là bạn…

Cô Đinh rất buồn. Hôm nay cứ buồn bã mãi, hơn nữa, mắt thường cũng có thể thấy được cô càng lúc càng buồn.

Cuộc sống thật sự không dễ dàng TAT.

Exit mobile version