Bùng nổ…
Có đôi khi Đinh Bán Hạ cũng cảm thấy chính mình thành thói quen…
Không cho đùa giỡn gì đó…
Đinh Bán Hạ vẫn không nhịn được mà ngửa đầu hét lên một tiếng, mẹ ơi Tên Điệu, trái tim của cô gái nhỏ tôi không tốt, anh đừng có như vậy…
Hu hu hu hu.
Mẹ Đinh cũng bị Đinh Bán Hạ dọa giật mình: “Con hét cái gì đấy?! Tinh lực tràn đầy không có chỗ giải tỏa thì ra giặt đồ cho mẹ!”
Đinh Bán Hạ lẩm bà lẩm bẩm, bĩnh tĩnh lại, sau đó phát hiện Weibo đã hoàn toàn chấn động.
Đinh Bán Hạ nhanh chóng chạy khỏi Weibo, cô dặn mình nhất định phải bĩnh tĩnh.
Wechat bật ra một tin nhắn.
Tô Mạc Già: “Tự tiện giới thiệu em cho Thù Vinh, thật là ngại quá.”
Đinh Bán Hạ cảm thấy mình rất tuyệt vọng. Mỗi lần cô muốn tìm Tô Mạc Già tính sổ thì Tô Mạc Già lại chủ động xin lỗi.
Cô Đinh cảm thấy có lẽ tâm lý của mình đã bị Tô Mạc Già ăn sạch rồi, cuộc sống thật là khó khăn mà.
Kể ra thì, lần cuối cô Đinh làm trời làm đất cảm thấy bất lực như vậy, là——
Từ Lục Ly.
Sự nghi ngờ của cô nổi lên khắp bốn phía.
Ném suy nghĩ này sang một bên, Đinh Bán Hạ trả lời Tô Mạc Già: “Tôi đi tham gia livestream huấn luyện của các anh, bị mọi người cười nhạo thì phải làm sao đây?”
Bên kia nhanh chóng trả lời một tin nhắn thoại.
Đinh Bán Hạ đặt bên tai, nhấn mở tin nhắn thoại.
Giọng nói êm tai như xông thẳng vào lòng: “Không sao, tôi che chở cho em.”
–
6 giờ rưỡi tối thứ bảy.
Đinh Bán Hạ vừa ăn cơm xong đã cầm lấy điện thoại đăng nhập vào YY.
Theo thường lệ, cô lại bị một đống lời mời kết bạn bao phủ, Đinh Bán Hạ cảm thấy mình đã càng ngày càng bình tĩnh rồi.
Vừa rồi lúc cô đang ăn cơm, Thù Vinh đã gửi một đống tin nhắn bảo cô vào phòng YY.
Đinh Bán Hạ cực kỳ khó hiểu: “Không phải 7 giờ mới bắt đầu sao?”
Thù Vinh không biết xấu hổ: “Tới sớm một chút để chơi đó mà.”
Suy nghĩ của Đinh Bán Hạ đại khái chính là, chẳng lẽ tôi phải tới sớm một chút để cho mọi người trải nghiệm cái gì gọi là “Vô cảm” ư?
Có điều, sau khi cô cơm nước xong rồi vào YY, nhập id phòng và mật mã xong thì phát hiện trong căn phòng nhỏ đã có mấy người rồi.
Thù Vinh đang nói chuyện: “Lát nữa giới thiệu Alexia cho mọi người…” Ngẩng đầu lên thì phát hiện Đinh Bán Hạ đã vào, anh ấy cười nói: “Vừa khéo, Xia cô đến rồi à?”
Đinh Bán Hạ mở mic nói: “Ừ, đây là người mới của câu lạc bộ các anh sao?”
Những người mới lần lượt chào hỏi Đinh Bán Hạ.
“Chào Alexia, tôi là Lưu Dương, nghe danh đã lâu.”
“Chào Alexia, tôi là Yêu Yêu, tôi biết cô đó!”
Đinh Bán Hạ: “…”
Rất cảm ơn quý ngài Tô Mạc Già, làm người không hề tham gia vào với giang hồ 2D như cô nhưng trên giang hồ lại tràn đầy truyền thuyết về cô.
Ngoại trừ mấy người mới, trên danh sách kết nối mic còn có hai người nữa.
Chờ các người mới nói xong rồi thì họ mới chào hỏi cô.
Cái đầu tiên là một giọng nam nhẹ nhàng, phong cách nói chuyện cũng rất dịu dàng: “Xia, chào cô. Tôi là người cũ của Hải Nguyệt, tên là Khâu Lạc Lê, cô có thể gọi tôi là A Lê như bọn họ.”
Cái còn lại là một giọng nam cực kỳ “Công” (*): “Alexia! Cuối cùng tôi cũng gặp được cô! Tôi cũng là người cũ của Hải Nguyệt, hôm nay tới chơi giống như A Lê, tên là Thư Phong.”
(*) Công trong đam mỹ, ở đây ý chỉ giọng nói như mấy anh công.
Đinh Bán Hạ không tham gia giới 2D nên đương nhiên không biết, mấy người này không chỉ là người cũ của Hải Nguyệt mà còn là những người có rất đông fans trong giới 2D. Nếu để một fans giới 2D lại đây, có lẽ sẽ bị trận địa này doạ mất.
Đương nhiên, cô Đinh không biết gì nên không sợ, cô còn tỏ vẻ—— Mấy người này là ai?
Sau khi chào hỏi từng người một, Thư Phong cười nói: “Thừa dịp Tên Điệu của chúng ta chưa tới, tôi muốn trộm hỏi một câu, Xia, cảm giác ở bên Tên Điệu là như thế nào?”
Đinh Bán Hạ: “…”
Mọi người trong căn phòng nhỏ đều bật cười. Cho dù là mấy người mới nhút nhát và sợ sệt không dám nói chuyện với các đại thần cũng đều cười vang.
Khâu Lạc Lê cười rộ lên cũng rất dịu dàng, Thù Vinh lại không kiêng dè gì mà cười lớn tiếng nhất, anh ấy còn không quên nói với giọng nói công tử phong lưu thường ngày của mình: “Thư Phong, Tên Điệu của chúng ta đã dặn là không được trêu Xia Xia.”