Đinh Bán Hạ liên tục xua tay: “Lát nữa mình với mẹ đi ăn cơm là được, Từ Lục Ly, cậu bận thì thôi, không cần lo cho bọn mình.”
Khóe môi vừa nhếch lên của Từ Lục Ly hơi hạ xuống, nhưng anh cũng không nói lời nào, chỉ là, sự vui vẻ trên người không hiểu sao lại biến thành——
Tôi rất không vui.
Đinh Bán Hạ bị tưởng tượng của chính mình chọc cười, lại thật sự ngại cười ra tiếng nên đành phải giả vờ ho khan.
Cô chớp mắt, hỏi dò: “Hay là… Cậu mời bọn mình ăn cơm?”
Anh Từ vừa rồi còn rất không vui lập tức vui vẻ hẳn lên: “Được, lát nữa hai người quyết định ăn gì là được.”
Đinh Bán Hạ mím môi, tâm trạng phức tạp.
Từ Lục Ly cũng không rời đi, cứ đứng ở đây chờ mẹ Đinh kiểm tra sức khỏe xong.
“Cậu không phải làm việc sao?” Cô Đinh cố gắng phớt lờ sự hiện diện của người bên cạnh, nhưng mà rất bất lực, cho dù Từ Lục Ly không nói lời nào.
Cảm giác hiện diện cũng rất cao.
Cửa văn phòng của anh họ Từ Lục Ly mở ra, rất nhiều bác sĩ và y tá tới lui đều sẽ nhìn họ trong lúc lơ đãng.
Lúc nhìn thấy Từ Lục Ly đang đứng bên cạnh một cô gái đáng yêu…
Tất cả mọi người đều sẽ vô thức đánh giá Đinh Bán Hạ.
Đinh Bán Hạ bị nhìn đến nỗi trong lòng tràn đầy hoảng sợ.
Hu hu hu mọi người đừng nhìn tôi, tôi chưa làm gì cả hu hu hu.
Đều tại Từ Lục Ly!
Cô phát hiện, chỉ cần cô đứng chung với Từ Lục Ly thì chắc chắn sẽ có người liếc nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới.
Cô có thể cảm nhận được tia X do những người khác phóng tới đây…
Từ Lục Ly nhìn thoáng qua cô Đinh đang hơi mất tự nhiên thì không khỏi buồn cười: “Hôm nay là chủ nhật, mình chỉ tới trực ban thôi.”
Đinh Bán Hạ nuốt nước bọt, thật sự cảm thấy mình không còn lời nào để nói nên dứt khoát giữ im lặng ngồi trên sofa.
“Đinh Bán Hạ, cậu… Rất sợ mình sao?”
Cô Đinh đang yên lặng bấm điện thoại thì đột nhiên bị đặt câu hỏi.
Cô sửng sốt.
… Kỳ thực, cũng không sợ lắm. Nhưng cô không hy vọng mình lại bị đắm chìm vào đó.
Từ Lục Ly lại cố chấp chờ Đinh Bán Hạ trả lời.
“Vì sao mình phải sợ cậu?”
Cô Đinh bạo dạn không hề do dự.
Cô buông điện thoại xuống, nghiêm túc lặp lại một lần: “Mình sợ cậu làm gì, mình không hề sợ cậu đâu.”
Từ Lục Ly nhìn cô Đinh nghiêm túc…
Cuối cùng cũng không nhịn được mà duỗi tay véo mặt cô…
Mỗi lần Đinh Bán Hạ làm ra vẻ mặt nghiêm túc này thì gương mặt vốn dĩ đã đáng yêu xinh xắn lại càng thêm đáng yêu hơn.
Khiến người ta rất muốn véo.
“Khụ.”
Đinh Bán Hạ ngẩn người vì động tác của Từ Lục Ly, rồi lại vội vàng tỉnh táo lại do nghe thấy tiếng ho khan này, cô nhìn về phía ngoài cửa.
Là anh họ của Từ Lục Ly.
Anh họ đẩy mắt kính lên rồi nói với Từ Lục Ly: “Lục Ly, chú ý hành động.”
Đinh Bán Hạ: “…”
QAQ không không không không phải đâu! Bác sĩ, anh nghe tôi giải thích!
Từ Lục Ly lạnh lùng lên tiếng: “Được.”
A a a Từ Lục Ly, cậu đang nói gì đó!!!
Nội tâm của cô Đinh… Thật sự rất điên.
“Mẹ em vẫn đang kiểm tra sức khoẻ, lát nữa anh qua lấy đơn, đừng lo.” Anh họ đột nhiên quay đầu lại nói với Đinh Bán Hạ.
Đính Bán Hạ ngại ngùng gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”
Anh họ Từ Lục Ly lại cười nói: “Anh tên là Hướng Đình, em đừng gọi anh là bác sĩ, gọi anh họ như Lục Ly là được.”
Đinh Bán Hạ: “…”
Bây giờ cô giải thích, còn có ích không?
Từ Hướng Đình im lặng đánh giá Đinh Bán Hạ rồi anh ấy mở miệng hỏi: “Em tên là Đinh Bán Hạ đúng không?”
Đinh Bán Hạ hơi bực mình, cô chưa tự giới thiệu ư?
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy, bác s… Từ, anh họ, sao anh biết được?”
Cô cũng không viết vì sao đột nhiên mình lại sửa miệng, cô chỉ cảm thấy…