Site icon TruyenVnFull

Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em - Chương 30

Sinh nhật của giáo sư?

Đinh Bán Hạ đột nhiên nhớ ra, đúng vậy, 2 ngày nữa chính là sinh nhật của giảng viên trường đại học của cô.

Lúc ấy học đại học, cô và Trần Nam có một giáo sư cực kỳ giỏi, đối xử với các cô cũng rất tốt, cũng là người Đinh Bán Hạ vẫn luôn rất biết ơn.

Năm nào sinh nhật của giáo sư Dương cũng gần với Tết Âm Lịch, cho nên nếu Đinh Bán Hạ không quá bận thì cô sẽ đến thành phố B chúc mừng sinh nhật giáo sư.

Năm nay, nếu cô nhớ không lầm…

“Năm nay là sinh nhật 60 tuổi của giáo sư phải không?” Đinh Bán Hạ hỏi.

“Đúng thế, vậy cậu có tới thành phố B không?”

Đinh Bán Hạ quyết định ngay lập tức: “Tới chứ, sao mình có thể không đi sinh nhật 60 tuổi của giáo sư? Bây giờ mình đi đặt vé máy bay cho 2 ngày này.”

Trần Nam bật cười: “Được, đến lúc đó mình tới sân bay đón cậu, còn có thể đi dạo trường học cùng cậu nữa.”

Từ trước đến nay cô Đinh là người nói là làm. Tính đi tính lại cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật của giáo sư, ở trong nhà cũng không có việc gì, còn không bằng qua sớm một chút rồi tìm Trần Nam chơi. Cho nên cô dứt khoát đặt vé máy bay vào ngày hôm sau.

Trần Nam nói: “Hạ Hạ, mình quá hiểu cậu.”

Đinh Bán Hạ đang dùng ipad đặt vé máy bay, cô khó hiểu hỏi: “Hả? Sao vậy?”

“Nếu cậu chỉ muốn đến chúc mừng sinh nhật cho giáo sư, sẽ không đặt vé máy bay sớm như vậy.” Trần Nam cười rồi tiếp tục nói: “Cậu muốn trốn khỏi thành phố N một thời gian chứ gì? Muốn tránh anh Từ một thời gian đúng không?”

Đinh Bán Hạ: “…”

Giây tiếp theo, cô lập tức mở miệng phủ nhận: “Sao có thể, mình không hèn nhát như vậy đâu!”

Trần Nam chỉ cười, cũng không nói lời nào nữa.

Giọng điệu của Đinh Bán Hạ bất giác yếu đi, cô lẩm bẩm không dám nói nữa.

Được, được rồi, cô có một chút nhân tố muốn chạy trốn ở bên trong, nhưng thật sự chỉ có một chút thôi!

Thôi… Không sai, cô hèn nhát thật…

Anh Từ phát hiện cô Đinh đang trốn tránh mình.

Hơn nữa, anh cảm thấy đó không phải là ảo giác của mình.

Anh không muốn bày tỏ tình cảm của mình nhanh như vậy, từ từ chậm rãi mới thích hợp với Đinh Bán Hạ nhất.

Nhưng, nếu Đinh Bán Hạ hỏi thì anh sẵn sàng nói.

Đúng vậy, không sai, anh đã yêu Đinh Bán Hạ rất nhiều năm. Bởi vì quá yêu cho nên lúc Đinh Bán Hạ nhắc tới, giọng điệu của anh mới bình tĩnh như vậy.

Thật ra nó không thực sự bình tĩnh, nhưng cũng không thật sự dễ dàng như vậy.

Anh——

Rất căng thẳng.

Anh thậm chí còn không dám bộc lộ hết tình cảm ra vì sợ dọa đến cô gái ấy.

Thành thật mà nói, lúc Từ Lục Ly bày tỏ tình cảm với Đinh Bán Hạ, anh đã nghĩ đến phản ứng của cô rồi, chắc chắn cô sẽ trốn tránh mình.

Anh gọi điện thoại cho Đinh Bán Hạ lần thứ 100, lúc nghe được giọng nữ “Xin lỗi, điện thoại của đối phương đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau”, anh không khỏi buông tiếng thở dài, ném điện thoại lên trên bàn.

Cô nhóc này, không nghe điện thoại thì thôi, lại còn tắt máy.

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh Từ cảm thấy mình đã chịu đả kích sâu sắc.

Trợ lý gõ cửa văn phòng rồi đi vào, nhìn thấy hai chữ “Lo âu” được viết lên trên người Từ Lục Ly thì không nhịn được mà dụi mắt.

Đây, đây là mình hoa mắt rồi đúng không?

Sao bác sĩ Từ lại có thể lo lắng về chuyện gì đó được chứ?

Quả nhiên, giây tiếp theo đã thấy bác sĩ Từ khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh mà xa cách kia. Trợ lý thầm gật đầu, đúng là mình hoa mắt thật.

“Bác sĩ Từ, vậy tôi tan làm trước nhé.” Trợ lý nói.

Từ Lục Ly gật đầu, hóa ra đã tới giờ tan làm.

Anh cầm lấy điện thoại, gọi cho Đinh Bán Hạ lần thứ 101, vẫn tắt máy như cũ.

Từ Lục Ly nhăn mày đẹp lại. Anh cởi áo blouse trắng ra rồi thay quần áo của mình, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài.

Anh nhanh chóng đến xem rốt cuộc vì sao Đinh Bán Hạ lại không nghe điện thoại của mình.

Sau khi ấn chuông cửa nhà Đinh Bán Hạ thì ngay lập tức đã có người tới mở cửa.

Người mở cửa chính là mẹ Đinh, bà thấy Từ Lục Ly thì rất ngạc nhiên: “Tiểu Từ, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây? Vừa khéo, dì mới nấu cơm xong, vào ăn cơm nhé.”

Từ Lục Ly lễ phép cười: “Không cần đâu dì, cháu tới tìm Hạ Hạ. Hạ Hạ có ở nhà không ạ?”

Mẹ Đinh bối rối hỏi: “Hạ Hạ đi thành phố B rồi, con bé không nói với cháu sao? Hôm nay đi, nói là 2 ngày nữa đến sinh nhật của giáo sư con bé, đi qua trước để chơi mấy ngày.”

Từ Lục Ly mím môi.

Sau đó anh tiếp tục lễ phép bảo: “Chắc là Hạ Hạ đi vội quá nên chưa nói, cảm ơn dì. Vậy cháu có việc đi trước.”

Mẹ Đinh nhìn bóng lưng tuấn tú của Từ Lục Ly thì không khỏi tấm tắc.

Tiểu Từ tốt như vậy, thật sự không biết con nhóc nhà mình đang bướng bỉnh cái gì.

Từ Lục Ly nhanh chóng lái xe rời đi, trong lòng có một tia ảo não xẹt qua.

Cô nhóc này, thật là…

Thôi vậy, anh cũng không nỡ giận Đinh Bán Hạ.

Cho cô đi thành phố B mấy ngày để bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ.

Exit mobile version