Đinh Bán Hạ không nhịn được cười.
Trần Nam trợn trắng mắt không có khí chất, sao lại thế này!
Có người yêu thì ghê gớm lắm à, có người yêu thì có thể khinh thường chó độc thân sao!
Hu hu hu ôm chặt bản thân đáng thương.
Đinh Bán Hạ dịu dàng: “Nam Nam, mình không cố ý.”
Trần Nam bật cười: “Được rồi, cậu có thể nghĩ thông suốt thì mình vui vẻ hơn bất cứ ai. Có điều, cậu vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng việc bị mấy trăm nghìn fans của Tên Điệu xé đi.”
Đinh Bán Hạ: “…”
Phải, đúng rồi, nhớ tới mấy trăm nghìn fans Weibo của Tô Mạc Già, cô không khỏi run sợ…
Trần Nam lướt xem bình luận trong hai bài Weibo của Tô Mạc Già ngày hôm nay, cô ấy vừa đọc vừa cười: “Cậu biết bình luận hot nhất là ai không?”
“Hả? Ai?”
Trần Nam đưa điện thoại cho Đinh Bán Hạ xem.
Bình luận hot nhất.
Thù Vinh V: “Cảm ơn trời còn không bằng cảm ơn @Tarot Reader Alexia. Quên đi, tôi vẫn nên coi như không biết gì mới tương đối tốt.”
… Tô Mạc Già còn nhấn thích bình luận này.
Đinh Bán Hạ: “…”
Hôm nay, đột nhiên cô không muốn đăng nhập Weibo lắm.
Nghĩ một chút nếu hôm nay đăng nhập Weibo, rất có thể sẽ phải đối mặt với @, bình luận và tin nhắn như oanh tạc, cô Đinh không khỏi run rẩy.
Cuộc sống thật là gian khổ.
Anh Từ thật là lam nhan họa thủy hu hu hu.
Trần Nam nhìn vẻ mặt Đinh Bán Hạ, cô ấy không nhịn được mà cười phá lên, sau đó vỗ vai Đinh Bán Hạ: “Không sao đâu! Chị đây sẽ bảo vệ cưng!”
Hai người vừa nói vừa cười rồi lại uống đồ uống, Trần Nam cảm thấy tò mò: “Hạ Hạ, hôm qua cậu vẫn trốn tránh, sao đột nhiên hôm nay lại nghĩ thông suốt?”
Đinh Bán Hạ nhếch môi cười: “Đại khái là, bỗng nhiên muốn thử tin tưởng.”
Thử tin tưởng chúng mình, thật sự có thể bước tiếp cùng nhau.
–
Ngày hôm sau là cuối tuần, từ sáng sớm, Trần Nam đã tới khách sạn tìm Đinh Bán Hạ.
Đinh Bán Hạ vẫn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, Trần Nam vỗ nhẹ tóc cô: “Đi rửa mặt nhanh lên, mình chờ cậu ra ngoài. Cuối tuần tuyệt vời như vậy, mình đến chơi với cậu mà cậu vẫn đang ngủ, lương tâm của cậu không đau ư?!”
Đinh Bán Hạ dụi mắt: “Xin lỗi, lương tâm của mình vẫn đang bị mình chôn trong chăn.”
Trần Nam bật cười, cô nàng ngốc nghếch này đúng thật là.
Đinh Bán Hạ nửa tỉnh nửa mê mà đi đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, Trần Nam ngồi trên ghế chơi điện thoại chờ cô.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trần Nam khó hiểu: “Hạ Hạ, sao lại có người ấn chuông cửa?”
Đinh Bán Hạ đang đánh răng, nói chuyện cũng không rõ ràng: “Có lẽ là nhân viên phục vụ phòng mình gọi đó, chúng ta ăn sáng ở khách sạn nhé. Nam Nam, cậu đi mở cửa lấy bữa sáng đi.”
Trần Nam lên tiếng rồi đi tới cửa phòng, mở cửa ra.
Cô ấy vẫn đang chơi điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên, mà chỉ đưa tay ra: “Cảm ơn.”
“Hạ Hạ đâu?”
Cơm hộp trong dự đoán không được đưa đến tay, ngược lại, Trần Nam nghe thấy một giọng nói hơi mệt mỏi, lại cực kỳ êm tai vang lên.
Lạnh lùng xa cách, rõ ràng là…
Trần Nam bỗng dưng ngẩng đầu lên.
Không, không sai, là bạn trai vừa mới nhậm chức vào ngày hôm qua của Đinh Bán Hạ, Từ Lục Ly…
Cũng chính là idol 2D của cô ấy, Tô Mạc Già.
Có phải cô ấy chưa tỉnh ngủ giống Hạ Hạ không nhỉ? Nếu không sao lại lãng tai nghe thấy giọng nói của Từ Lục Ly, người lẽ ra phải đang ở thành phố N vào lúc này?
Từ Lục Ly nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trần Nam, anh lại hỏi thêm lần nữa: “Hạ Hạ đâu?”
Đến lúc này, cuối cùng Trần Nam cũng chắc chắn, không sai, đây chính là người mà hôm qua Đinh Bán Hạ nói tuyệt đối sẽ không tới thành phố B.
Trần Nam nuốt nước bọt, chỉ vào trong phòng: “Hạ Hạ vừa mới tỉnh ngủ, vẫn đang rửa mặt.”
Đinh Bán Hạ đánh răng xong thì phát hiện Trần Nam vẫn đứng ở cửa, cô không khỏi tò mò: “Nam Nam, cậu lấy bữa sáng thôi mà cũng chậm vậy hả?”