Tuy đường đi không xa, nhưng hai người lại đi chậm rì rì, nên cũng đi khá lâu mới tới được quán lẩu đó.
Đã qua giờ cơm trưa rồi, nên trong quán lẩu cũng không có nhiều người lắm.
Người phục vụ đứng ở quầy đang nhỏ giọng trò chuyện, nhìn thấy hai người tiến vào thì vội vàng đi tới: “Hai người sao?”
Đinh Bán Hạ gật đầu, vừa đi theo người phục vụ đến chỗ ngồi, vừa nóng lòng nhìn qua cách trang trí trong quán, sau đó cô thấp giọng nói với Từ Lục Ly: “Wow, cách trang trí trong quán không thay đổi quá nhiều.”
Từ Lục Ly ngồi xuống vị trí, cũng nhìn quanh rồi tỏ vẻ đồng tình: “Đúng vậy.”
Đinh Bán Hạ không nhịn được mà cười anh: “Sao anh nói cứ như thể anh đã từng tới quán này vậy.”
Đinh Bán Hạ vừa mới nói xong, chính bản thân cô cũng sửng sốt, sau đó không khỏi cẩn thận hỏi: “Anh, có phải thật sự đã từng tới quán này rồi không?”
Từ Lục Ly cười, sau đó anh gật đầu.
Đinh Bán Hạ bỗng dưng hiểu ra.
E là… Tình cờ thấy cô tới ăn lẩu, nên đã ghé vào quán này đúng không?
Đột nhiên trong lòng cô cảm thấy hơi chua xót.
Từ Lục Ly đưa menu cho cô: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều, anh nhớ mùi vị của quán này cũng khá ngon.”
Quán này không chỉ có mùi vị rất ngon, mà tốc độ lên đồ ăn cũng rất nhanh nữa.
Lâu lắm rồi không tới quán này, Đinh Bán Hạ không nhịn được mà gọi rất nhiều món. Người phục vụ nhanh chóng bưng nồi và các loại đồ ăn lên, bày một bàn lớn.
Đinh Bán Hạ thật sự rất đói, cô lập tức cầm đũa gắp ba chỉ bò cuộn lên rồi thả vào nồi lẩu.
Ba chỉ bò cuộn của quán này cực kỳ mỏng, thực sự có thể ăn ngay lập tức. Đinh Bán Hạ thầm đếm vài giây trong lòng rồi bắt đầu cầm muôi vớt ba chỉ bò cuộn lên.
Mới vừa đặt vào đĩa của mình và chuẩn bị bắt đầu hoạt động thì cô chợt nghe thấy có người gọi mình.
“Đinh Bán Hạ!”
… Lãng tai ư?
Đinh Bán Hạ lắc đầu, lúc chuẩn bị tiếp tục giơ đũa lên thì cô lại nghe thấy có người đang gọi mình.
Từ Lục Ly buồn cười: “Hạ Hạ, thật sự có người đang gọi em.”
Đinh Bán Hạ: “…”
Hình như lần này không thể giả vờ không nghe thấy được nữa.
Đinh Bán Hạ cam chịu buông đũa xuống, tiếc nuối nhìn qua miếng thịt bò béo ngậy. Cô đã nghiêm túc tính toán, giây thứ năm sau khi thịt bò béo ngậy chín được gắp ra đĩa là ăn ngon nhất. Trước giây thứ năm thì quá nóng, sau giây thứ năm lại bắt đầu nguội.
Đáng tiếc đáng tiếc hu hu hu.
Đinh Bán Hạ nhìn về phía người gọi mình, là bạn học cùng lớp đại học với cô, một cô gái khá xinh đẹp, tên là Phùng Vi, nhưng Đinh Bán Hạ không thân với cô ta lắm.
Dường như Phùng Vi cũng tới quán này ăn cơm, còn dắt theo một người đàn ông mặc vest đi giày da.
Đinh Bán Hạ liếc nhìn, ồ, cũng là người quen.
Đinh Bán Hạ khẽ cười: “Phùng Vi à, trùng hợp quá.”
Phùng Vi đánh giá Từ Lục Ly đang ngồi đối diện Đinh Bán Hạ từ trên xuống dưới, sau đó trong mắt cô ta lộ ra một tia kinh ngạc, lại quay đầu hỏi Đinh Bán Hạ: “Đinh Bán Hạ, không cần phải giới thiệu người này nhỉ? Cậu biết đó, bạn trai tôi, Tần Dữ. Nhưng người bên cạnh cậu, không giới thiệu sao?”
Bởi vì quán lẩu bật hệ thống sưởi, nên Từ Lục Ly đã cởi chiếc áo khoác lông dài kia ra, bên trong anh chỉ mặc một chiếc áo len sáng màu, nó làm anh trông càng điển trai hơn.
Không đợi Đinh Bán Hạ mở miệng, anh đã chủ động nói trước: “Chào cô, tôi là bạn trai của Đinh Bán Hạ, Từ Lục Ly.”
Giọng nói thật sự quá hay, Phùng Vi cũng cảm thấy sửng sốt.
Có điều, cảm giác xa cách trên người Từ Lục Ly thật sự quá nặng, ngay cả khi tự giới thiệu thì anh cũng chỉ nói với giọng điệu thản nhiên, thậm chí còn không thèm đứng lên.
… Không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy bản thân mình thấp hơn anh một bậc.