Site icon TruyenVnFull

Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em - Chương 36

Trần Nam vừa thấy vẻ mặt của Đinh Bán Hạ thì đã biết người gọi đến chắc chắn là anh Tên Điệu, người có hàng nghìn fans hâm mộ và đang được thảo luận sôi nổi trên Weibo rằng liệu anh có phải là trai đểu ngoại tình hay không.

Trần Nam trợn trắng mắt, cô ấy xua tay: “Mình thật sự không muốn nhìn hai người nói chuyện điện thoại trước mặt mình.”

Đinh Bán Hạ hoàn toàn không để ý đến sự coi thường của Trần Nam, cô mỉm cười nghe máy: “Alo?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói êm tai và dịu dàng của Từ lục Ly: “Hạ Hạ, em đang làm gì vậy?”

“Ra ngoài mua quà tặng giáo sư với Trần Nam, thấy được một chiếc áo khoác, đang mặc thử.”

Từ Lục Ly cười: “Mua đi, anh tặng em.”

Đinh Bán Hạ bật cười, không biết có phải vì việc “Bao nuôi” kia hay không mà gần đây anh Từ luôn có ý định dùng tiền tài đả động cô.

Sau khi hai người trò chuyện một hồi, Đinh Bán Hạ vui vẻ cúp máy rồi cô lại bắt đầu ngắm trái ngắm phải trước gương, cảm thấy chiếc áo khoác này thật sự rất đẹp.

Trần Nam trợn mắt há hốc mồm.

Cô ấy nhanh chóng kéo Đinh Bán Hạ: “Các cậu gọi điện thoại mà không hề nhắc tới chuyện trên Weibo à?!”

Đinh Bán Hạ cảm thấy rất kỳ quái: “Chuyện đó có gì hay mà nhắc chứ, mình không thèm để ý, có lẽ Lục Ly cũng hoàn toàn không biết.”

Trần Nam càng ngạc nhiên hơn, cô ấy cảm thấy bản thân cũng phải chịu thua.

“Không phải, mình nói này Hạ Hạ, cậu xem bây giờ giới 2D đã nổ tung rồi, họ đều đang thảo luận xem cậu có phải người thứ ba hay không, Tên Điệu có phải trai đểu hay không, cậu không lo nhưng mình lo đó.”

Đinh Bán Hạ vỗ vai Trần Nam: “Bình tĩnh bình tĩnh, không cần để ý người như Lương Địch. Mình đi thay đồ đây, cảm thấy cái áo khoác này rất đẹp, mua mua.”

Trần Nam đỡ trán nhìn Đinh Bán Hạ, nhưng trong lòng kỳ thực vẫn rất vui vẻ.

——Ít nhất bây giờ Hạ Hạ đã không còn là cô gái luôn cảm thấy buồn bã vì bị các bạn học chê bai hồi cấp 3 nữa.

Có điều, cô ấy chớp mắt, mở Wechat gửi tin nhắn cho Từ Lục Ly.

Trần Nam sẽ không để Hạ Hạ bị chửi bới như vậy, người thích đá đểu người khác như Lương Địch, thật đúng là rác rưởi.

“Anh Từ, anh đã xem Weibo chưa? Lương Địch đã đăng một bài viết mới, tôi cảm thấy cô ta đã gây rắc rối cho Hạ Hạ.”

Nhắc đến Đinh Bán Hạ, quả nhiên bên kia nhanh chóng trả lời lại.

“Vừa nhìn thấy, cảm ơn cô Trần đã nhắc nhở, lần sau tới thành phố B, sẽ mời cô ăn cơm.”

Trần Nam thầm hài lòng trong lòng. Sau đó cô ấy nhìn thấy Đinh Bán Hạ thay xong quần áo rồi đi ra ngoài thì nhanh chóng cất điện thoại đi.

Đinh Bán Hạ thanh toán tiền, thấy Trần Nam vẫn đang nhìn chằm chằm mình thì cô hơi khó hiểu: “Nam Nam, cậu sao thế?”

Trần Nam lắc đầu.

Cô ấy đang đợi xem Từ Lục Ly sẽ ra mặt thế nào a a a, lòng nóng như lửa đốt a a a!

Hai người ra khỏi cửa hàng, Trần Nam tiện tay lướt Wechat, sau đó cô ấy nhíu mày: “Hạ Hạ, vì sao mình lại nhìn thấy trong nhóm nói rằng Phùng Vi cũng đến mừng sinh nhật giáo sư?”

Giáo sư này đúng là giáo sư chung của lớp họ, nhưng thực ra cũng chỉ có vài người coi giáo sư là người có công với trò.

Mà Phùng Vi thì chưa bao giờ nhớ tới sinh nhật của giáo sư, chứ đừng nói là đi mừng sinh nhật giáo sư…

Đinh Bán Hạ lắc đầu: “2 ngày trước mình còn gặp cậu ta, cậu ta tới ăn lẩu cùng với Tần Dữ.”

Nghe thấy tên Tần Dữ, Trần Nam không khỏi nhếch môi: “Kể từ khi tốt nghiệp, ngày nào cậu ta cũng khoe ở trong nhóm lớp rằng Tần Dữ mua gì đó cho cậu ta, mình cảm thấy có lẽ cậu ta sẽ không sống nổi nếu rời xa Tần Dữ.” Sau đó Trần Nam lại nghĩ tới gì đó, cô ấy hạ thấp giọng nói với Đinh Bán Hạ: “Kể ra mới nhớ, trước đây không lâu mình thấy Tần Dữ ở gần công ty bọn mình, cậu ta ăn cơm với một cô bé trông có vẻ như vẫn là học sinh, cử chỉ khá thân mật, cô bé kia mở miệng ra là nói anh yêu, mình cũng bị dọa ngơ người luôn.”

Không ngờ sẽ nghe được tin tức động trời như vậy, Đinh Bán Hạ hơi bối rối: “Vậy tức là Tần Dữ một chân đạp hai thuyền ư?”

Trần Nam xua tay: “Thôi, đừng nhắc tới bọn họ nữa, mất hứng.”

Lúc này, đột nhiên điện thoại bật ra một thông báo Weibo.

Exit mobile version