Site icon TruyenVnFull

Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em - Chương 37

Câu hỏi mà năm nào cũng hỏi.

Giáo sư thật sự cực kỳ quan tâm đến chuyện tình cảm của mình, Đinh Bán Hạ than thở.

Cô Đinh cong mi mắt gật đầu, lần này cô rất kiêu ngạo: “Đang hẹn hò ạ!”

Trần Nam cảm thấy hơi buồn cười, cô ấy vỗ đầu Đinh Bán Hạ rồi mách với giáo sư: “Thầy ơi thầy xem kìa, Hạ Hạ lại bắt nạt cún độc thân.”

Phùng Vi hoàn toàn giống như người ngoài, cô ta không nhịn được mà cắn môi.

Cô ta không hiểu, vì sao hồi đại học mình đẹp hơn Đinh Bán Hạ, cũng giỏi giao tiếp với người khác hơn cô, đối xử với ai cũng rất tử tế, nhưng lại không bằng người thường xuyên lầm lì như Đinh Bán Hạ.

Phùng Vi cảm thấy khi còn học đại học, cô ta sợ nhất chính là Đinh Bán Hạ lên tiếng trong một tiết học nào đó, hay là thỉnh thoảng cô sẽ tham gia hoạt động gì đó với cô ta.

Chỉ cần Đinh Bán Hạ vừa lên tiếng, dường như tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cô.

Rõ ràng… Rõ ràng mình mới là trung tâm của sự chú ý.

Ngay cả Tần Dữ cũng theo đuổi Đinh Bán Hạ 4 năm đại học. Mặc dù Đinh Bán Hạ đã từ chối anh ta rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc.

Cho đến khi tốt nghiệp, Phùng Vi biết Đinh Bán Hạ không học cao học, cũng không ở lại thành phố B làm việc. Mà cô lại về thành phố N làm giáo viên trung học, làm trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Làm giáo viên có thể có bao nhiêu tiền lương chứ? Đinh Bán Hạ này, cực khổ thi đỗ đại học B, kết quả lại quay về quê làm giáo viên, e là đầu óc có vấn đề nhỉ?

Nhìn lại mình, sau khi theo đuổi được Tần Dữ, ngày nào cũng sống rất tốt.

Phùng Vi cảm thấy mình từ từ buông lỏng tâm thế ghen ghét với Đinh Bán Hạ, cũng đúng, mình vừa có tiền lại vừa xinh đẹp, làm gì phải ghen ghét với người nghèo hèn như Đinh Bán Hạ?

Cho đến khi…

Gặp lại Đinh Bán Hạ.

Trạng thái của cô rõ ràng là vui vẻ và dáng vẻ cô vẫn trở thành trung tâm của sự chú ý như cũ, khiến Phùng Vi lại bắt đầu không kìm nén được cảm xúc ghen ghét.

Giáo sư thật sự rất thích Đinh Bán Hạ, hỏi câu hỏi nào cũng đều quan tâm đến vấn đề sinh hoạt.

Nhìn lại mình, ngay cả mấy lời chào hỏi ban đầu cũng toàn là ý khách sáo.

Phùng Vi cảm thấy mình có chút không nhìn nổi cảnh tượng hòa hợp vui vẻ trước mặt.

Cô ta suy nghĩ, sau đó mở miệng chen vào: “Hạ Hạ, sao hôm nay bạn trai cậu không tới đây cùng cậu?”

Vợ thầy cũng nói tiếp: “Đúng vậy Hạ Hạ, em phải đưa bạn trai đến đây để thầy em và cô nhìn xem chứ, kiểm định cho em, Hạ Hạ của chúng ta tốt như vậy, chắc chắn phải cưới người rất tốt.”

Trần Nam liếc nhìn Phùng Vi: “Cô ơi cô đừng lo, bạn trai Hạ Hạ tên là Từ Lục Ly, em có quen, anh ấy đối xử với Hạ Hạ rất tốt. 2 ngày trước anh ấy vẫn ở thành phố B, sau đó phải quay về đi làm nên không tới đây mừng sinh nhật thầy được.”

“Hạ Hạ, tìm bạn trai ấy mà, không nên tìm người quá nghèo. Cậu xem, tổ chức mừng thọ 60 tuổi cho thầy, bạn trai lại nghèo đến mức phải về đi làm, còn phải để cậu nuôi, đúng là không tốt lắm. Tìm bạn trai đúng thật là phải nhìn xem có thích hợp với mình hay không.” Phùng Vi mỉm cười, chẳng qua nụ cười đó của cô ta lại tràn đầy ý khinh thường.

Mất công 2 ngày trước cô ta còn nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, con người vẫn nên thực tế một chút thì mới tốt.

Nếu ngay cả bánh mì cũng không có thì chẳng lẽ phải dùng thứ gọi là tình yêu kia để lấp đầy bụng sao?

Giáo sư già nghe vậy thì rõ ràng cảm thấy không mấy vui vẻ.

Hồi đại học, ông ấy là chủ nhiệm lớp họ nên ông hiểu rõ từng học sinh.

Phùng Vi này…

Không biết nên nói là quá mức thực tế hay là hơi hám lợi, dù sao thì trông có vẻ tính cách rất tốt, nhưng bên trong lại thực sự ích kỷ.

Do vậy, ông thích Đinh Bán Hạ hơn, không nói đến chuyện khác, cô cũng đủ chân thành và nghiêm túc.

Vị giáo sư già cũng bắt đầu từ những ngày tháng gian khổ, sau đó vẫn luôn đi lên đến vị trí như hiện tại, nên bây giờ cũng không cần lo về cơm ăn áo mặc nữa. Có điều, ông ấy cảm thấy, nếu người trẻ tuổi chỉ một lòng nghĩ đến tiền thì thật sự là quá mức thực dụng và bốc đồng rồi.

Tìm công việc lấy tiền làm chuẩn đã đành, bây giờ ngay cả yêu đương kết hôn cũng phải lấy tiền làm chuẩn ư?

Lúc giáo sư đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó thì cửa phòng đột nhiên bị gõ vang.

Đinh Bán Hạ hơi khó hiểu: “Thầy ơi, hôm nay còn có ai muốn tới đây nữa ạ?”

Giáo sư lắc đầu: “Không, có lẽ là nhân viên phục vụ đấy.”

Tay nắm cửa được xoay, mọi người đều nhìn về phía cửa.

Người đứng ở cửa là người mà mọi người đang bàn tán—— Từ Lục Ly vừa lạnh lùng vừa siêu đẹp trai.

Đinh Bán Hạ đột nhiên đứng lên, dáng vẻ trông rất khó tin: “Lục Ly, sao anh lại tới đây?”

Exit mobile version