Editor: Gấc.
Bởi vì chuyện uống nhầm cốc sữa bò này nên Đinh Bán Hạ thực sự không thể nào để ý đến phần sau của bộ phim được nữa.
Hầu hết suy nghĩ của cô đều đặt trên cốc sữa bò vừa rồi và tâm trạng “Muốn chém muốn giết gì thì tùy anh, dù sao tôi cũng sẽ không thừa nhận rằng mình đã uống sữa”.
Tuy nhiên, cô vẫn nghe được một số lời thoại.
Bộ phim này có một cái kết rất tốt.
Cuối cùng, nam chính và nữ chính hạnh phúc ở bên nhau, mà sự nghiệp và tình yêu cũng đều gặt hái được những điều tốt đẹp.
Trong cảnh kết thúc, nam chính cười với nữ chính, sau đó lấy hai đồng xu từ trong túi ra: “Được rồi, trả tiền xu lại cho em. Em đến với anh là đủ rồi.”
Đinh Bán Hạ nhếch môi, mỉm cười.
Không thể không nói, tuy rằng cô không tập trung xem lắm, nhưng bộ phim này vẫn khá hay.
Đường sự nghiệp rất thăng trầm, đường tình duyên lại vô cùng ngọt ngào.
Nhưng mà, cô cứ cảm thấy lời thoại này hơi quen quen…
Chính là câu “Được, trả tiền xu lại cho em”, cực kỳ quen thuộc. Đinh Bán Hạ cảm thấy có lẽ đầu óc mình bị chập mạch nên mới có ảo giác như vậy.
Lại lắc lắc đầu, Đinh Bán Hạ rũ bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Rốt cuộc hôm nay mình bị làm sao vậy? Toàn xảy ra mấy chuyện gì đâu.
Nhìn Trần Nam vẫn còn đắm chìm trong khung cảnh ngọt ngào cuối cùng mà không thể tự kiềm chế được. Đinh Bán Hạ chớp chớp đôi mắt to.
Bài hát kết phim đã bắt đầu vang lên, đèn trong rạp chiếu phim cũng sắp sáng.
Đinh Bán Hạ nhanh chóng suy nghĩ trong chốc lát, nếu lúc này lôi kéo Trần Nam bỏ trốn mất dạng thì chuyện uống sữa của ghế bên cạnh có thể coi như chưa từng xảy ra…
Tốt quá!
Cô nhanh chóng kéo Trần Nam: “Nam Nam, chúng ta đi thôi.”
“Hả? Đèn vẫn chưa sáng mà?”
Lúc này không kịp để giải thích nữa, Đinh Bán Hạ cầm lấy túi đặt ở sau thắt lưng lên và chuẩn bị kéo Trần Nam rời khỏi nơi thị phi này.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói ung dung vang lên.
“Uống sữa của mình rồi định lẻn đi à?”
Đinh Bán Hạ: “…”
Bài hát kết phim đã phát được một nửa. Giọng nói này vừa vang lên thì đèn trong rạp chiếu phim cũng bật sáng.
Lần lượt có người cầm đồ rời khỏi rạp chiếu phim.
Đinh Bán Hạ cười gượng hai tiếng rồi buông túi xuống: “Ha ha ha ha… Sao có thể như thế được, sao tôi có thể lẻn đi chứ?”
Cô vừa nói vừa nhìn về phía người đàn ông ngồi ghế bên cạnh.
Người đàn ông “Xui xẻo” vừa bị cô giẫm lên chân, vừa bị cô uống một ngụm sữa bò, đang chậm rãi tháo kính 3D xuống.
Khuôn mặt đẹp trai hết nước chấm cũng lộ ra ngay lập tức.
Trần Nam đang chú ý tới bên này cũng ngạc nhiên hô lên.
Mẹ ơi đẹp trai thế!
Cực phẩm nhân gian!
Nhưng mà… Trần Nam nhìn Đinh Bán Hạ với vẻ hơi khó hiểu, Hạ Hạ quen người đàn ông này ư?
Đinh Bán Hạ cũng ngạc nhiên một lát.
Lý do lại không giống với Trần Nam, sở dĩ cô ngạc nhiên hoàn toàn là bởi vì cô quen người bạn xui xẻo ngồi ghế bên cạnh này!
Không phải là bạn học cũ Từ Lục Ly đã cho mình mượn ô và đưa mình về nhà vào 2 ngày trước đây sao?
Đinh Bán Hạ lại cười gượng lần nữa, hình như việc này không ổn lắm.
Từ Lục Ly nhìn Đinh Bán Hạ, anh khoanh tay trước ngực, chỉ yên lặng nhìn cô như thế.
Trần Nam lặng lẽ dùng khuỷu tay huých huých Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, cậu quen anh đẹp trai này à?”
Đinh Bán Hạ đang không biết nên nói gì, nghe vậy thì sáng mắt lên, cô chỉ vào Từ Lục Ly rồi nói với Trần Nam: “Nam Nam, để mình giới thiệu với cậu, đây là bạn cấp 3 của mình, Từ Lục Ly.”
Sau đó cô tiếp tục nghiêm túc giới thiệu với Từ Lục Ly: “Từ… Từ Lục Ly, đây là bạn thân của mình, Trần Nam.”
Haizz, Đinh Bán Hạ cái đồ hèn nhát này!
Đinh Bán Hạ cũng không biết tại sao, nhưng lần nào cô gọi Từ Lục Ly cũng đều run rẩy.
Người này thực sự quá uy lực hu hu hu.
Từ Lục Ly có chút buồn cười mà nhìn Đinh Bán Hạ.
Mỗi lần cô gái này căng thẳng hay xấu hổ thì cô đều sẽ bắt đầu nghiêm mặt, giả vờ nghiêm túc.
Hơn nữa, cô còn tự cho rằng mình rất nghiêm túc.
Điều quan trọng là, chẳng lẽ cô không biết mình thật sự trông rất dễ thương sao?
Biểu cảm này xuất hiện ở trên mặt cô, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy…
Muốn véo…
Trần Nam vươn tay phải về phía Từ Lục Ly: “Xin chào, anh Từ.”
Từ Lục Ly gật đầu rất thận trọng, anh nhanh chóng bắt tay Trần Nam.