Editor: Gấc.
Đinh Bán Hạ cắn môi, không nói gì nữa.
Lư Mộc hơi lo lắng hỏi: “Bán Hạ, cậu có ổn không?”
Đinh Bán Hạ gật đầu.
“Đã qua cả rồi, hiện tại là quan trọng nhất.”
Lư Mộc nói xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi. Chuyện mình làm sai năm đó, có lẽ cũng dẫn tới nguyên nhân hiện tại mình chậm chạp không thể thoát ế, ừm, không biết nên đền bù thế nào, vậy nên cũng chỉ có thể nói xin lỗi với các cậu.”
Trước đây anh ta đã nói rõ ràng chuyện năm đó cho Từ Lục Ly rồi, nhưng anh ta vẫn cứ cảm thấy lương tâm không đủ yên ổn.
Đúng thế, bây giờ anh ta vẫn rất thích Đinh Bán Hạ, nhưng suy cho cùng, anh ta không thể lại làm ra những chuyện trước đây được nữa. Bây giờ hy vọng lớn nhất chính là Đinh Bán Hạ và Từ Lục Ly có thể tha thứ cho anh ta.
Sau đó, mọi người đều vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.
Đinh Bán Hạ cười: “Cậu sẽ mau chóng thoát ế thôi, không sao đâu. Hay là bây giờ mình bói cho cậu một quẻ nhé? Chủ yếu là cậu đã trả tiền rồi, mình không bói cho cậu, thật sự cắn rứt lương tâm.”
Lư Mộc nhìn phản ứng của Đinh Bán Hạ, hiểu được cô thật sự không để ý, nên anh ta cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Hai người lại trò chuyện thêm một lát, sau đó điện thoại của Đinh Bán Hạ vang lên.
Cô nhìn thoáng qua, phát hiện là Từ Lục Ly.
Đinh Bán Hạ hơi bất ngờ nghe máy: “Alo? Lục Ly?”
Bên kia là giọng nam dễ nghe, ẩn chứa ý cười: “Anh đi ngang qua trường học, tình cờ thấy hai người. Các em nói chuyện xong chưa? Có muốn ăn cơm cùng anh không?”
Đinh Bán Hạ có chút sửng sốt.
Không phải… Hôm nay trước khi ra ngoài, hình như cô không nói với Từ Lục Ly rằng mình phải đi gặp Lư Mộc.
Orz rốt cuộc tại sao lại cảm thấy chột dạ cứ như bị bắt gian là thế nào!?
Rõ ràng cô chưa làm gì cả QAQ.
Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Quả nhiên, có một chiếc xe đang đỗ ở đường đối diện, người đàn ông ngồi trong xe đang nhìn sang bên này.
Sau khi chạm mắt, Đinh Bán Hạ xấu hổ cười.
Lư Mộc hơi hiểu ra, anh ta nhìn theo hướng ánh mắt của Đinh Bán Hạ, cũng nhìn về phía Từ Lục Ly đang ở, thấy được người đàn ông ấy.
Lư Mộc vẫy tay về phía Từ Lục Ly rồi nói với Đinh Bán Hạ: “Được rồi, mình không làm bóng đèn nữa. Lời muốn nói mình cũng đã nói xong rồi, cậu đi nhanh đi, thật là, khoe tình cảm ở trước mặt cún độc thân như mình quả thực là tra tấn lớn nhất đó.”
Đinh Bán Hạ ngượng ngùng lè lưỡi, sau đó cô nói vào điện thoại: “Được thôi, anh chờ em, em ra ngay đây.”
Người đàn ông ấy vô cùng dịu dàng nói với cô: “Được, anh chờ em.”
Chờ cả đời cũng được.
Sau khi tạm biệt Lư Mộc, Đinh Bán Hạ nhanh chóng dọn túi: “Vậy mình đi ăn cơm trước đây, gặp lại sau. Nhân tiện, chúc cậu sớm ngày thoát ế nhé.”
Lư Mộc gật đầu: “OK, sau khi có bạn gái, mình sẽ kể với cậu.”
Đinh Bán Hạ cười cong đôi mắt, sau đó cô đi ra khỏi quán cà phê.
Lư Mộc nhìn cô gái vừa đáng yêu vừa ấm áp ấy vui vẻ đi ra ngoài. Có lẽ vì thật sự rất vui vẻ nên lúc đi đều nhảy nhót, cực kỳ thú vị.
Cô đứng ở lề đường, lúc đang chuẩn bị chạy qua thì người đàn ông đối diện hô lên: “Hạ Hạ, chậm một chút!”
Cô gái dừng lại, nhìn xung quanh, sau đó mới cẩn thận đi qua.
Người đàn ông đã ra khỏi xe từ lúc cô gái ra ngoài rồi, bây giờ anh đang đứng bên cạnh xe chờ cô.
Cô gái bước nhanh đến bên cạnh người đàn ông, mi mắt cong cong, khoác lấy cánh tay anh rồi nói gì đó, trông rất vui vẻ.
Người đàn ông lại không mở miệng, anh chỉ yên lặng lắng nghe, sau đó vuốt tóc cô.
Hai người nói xong mới vào trong xe.
Cuối cùng Lư Mộc cũng không nhịn được mà cảm thán.
Tình yêu mà anh ta nghĩ cũng là như thế.
Lư Mộc mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn thấy người đàn ông kia vẫy tay về phía mình, anh mỉm cười.
Lư Mộc buông xuôi.
Có gì đáng để vui vẻ hơn chuyện mọi người vẫn sống tốt đẹp sau khi trải qua rất nhiều sự việc không?
Không có.
–
Đinh Bán Hạ ngồi trên ghế lái phụ, thắt dây an toàn một cách cẩn thận: “Nói mới nhớ, hình như kể từ khi gặp lại anh, em rất thường xuyên ngồi trên xe của anh.”
Từ Lục Ly gật đầu.
“Nói đi! Anh có tâm tư với em bao lâu rồi?!”
Từ Lục Ly thật sự suy nghĩ một lát, sau đó trả lời: “Cũng không lâu lắm, chính là lần đó thấy em đi xem mắt, sau đó cảm thấy hiện tại em vẫn chưa có bạn trai, hình như thực sự hơi tội nghiệp. Vậy dứt khoát để anh chịu ấm ức, làm bạn trai của em là được.”