Trong lòng Đinh Bán Hạ lập tức bị sốc.
Trời ơi, vừa vào đã trực tiếp gặp trùm cuối sao?
Đinh Bán Hạ lập tức ngoan ngoãn mỉm cười: “Chào dì, cháu là Đinh Bán Hạ.”
Mẹ Từ Lục Ly đánh giá Đinh Bán Hạ từ trên xuống dưới, sau đó bà ấy cười: “Chào cháu chào cháu, mau vào đi, đừng đứng ở cửa.”
Đinh Bán Hạ hơi sợ.
Làm sao bây giờ, xem thái độ của mẹ Từ Lục Ly, có phải bà ấy không thích mình lắm hay không?
Nếu bà ấy thật sự không thích cô, cô nên làm gì bây giờ QAQ?
Dường như Từ Lục Ly nhìn ra Đinh Bán Hạ đang lo lắng, nên anh vỗ đầu cô để an ủi, sau đó xách đồ đi vào.
Mẹ Từ Lục Ly đưa cho Đinh Bán Hạ một đôi dép lê, bà ấy cười hiền từ: “Tên là Hạ Hạ nhỉ? Dì và bố Lục Ly đã nghe tên cháu rất nhiều lần, hôm nay biết cháu muốn tới, còn cố ý chọn một đôi dép lê cho cháu, mong cháu sẽ thích.”
Đinh Bán Hạ lập tức cảm thấy hơi kinh ngạc vì được cưng chiều, cô vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn dì, cháu rất thích ạ.”
Sẵn sàng mua dép lê cho mình, có phải chứng tỏ là trong lòng đã chấp nhận mình rồi không?
Chẳng qua…
Đinh Bán Hạ trừng mắt nhìn Từ Lục Ly, mẹ anh nói “Hôm nay biết cháu muốn tới”, hóa ra anh Từ đã chuẩn bị từ sớm.
Mẹ Từ Lục Ly cười nói: “Được rồi, Lục Ly ở cùng Hạ Hạ nhé, mẹ đi nấu nốt mấy món chưa làm xong.”
Đinh Bán Hạ vội vàng hỏi: “Dì cần hỗ trợ không ạ?”
“Em biết nấu ăn à?” Từ Lục Ly thấp giọng hỏi bên tai Đinh Bán Hạ.
Đinh Bán Hạ lườm anh.
Cô!
Đương nhiên không biết.
Nhưng cô biết rửa rau nhặt rau mà!
Cô Đinh tự tin.
Mẹ Từ cảm thấy thú vị, nhưng bà ấy vẫn xua tay: “Dì sắp làm xong rồi, không cần Hạ Hạ hỗ trợ đâu. Lục Ly, bố con ở phòng làm việc, con tiện thì đi gọi ông ấy xuống dưới ăn cơm đi.”
Từ lục Ly lên tiếng.
Sau đó mẹ Từ xoay người đi vào phòng bếp.
Đinh Bán Hạ hơi tò mò đánh giá cách trang trí nhà của họ.
Có thể thấy, nhà họ Từ thật sự giàu có, cách trang trí hay gì đó đều toát ra bầu không khí khiêm tốn nhưng lại có chút xa hoa, khiến người ta có ấn tượng rất sâu sắc.
Không cần Từ Lục Ly lên lầu, bố Từ đã đi xuống.
“Nghe thấy tiếng mở cổng, bố nghĩ liệu có phải Lục Ly dẫn Hạ Hạ tới rồi hay không, kết quả đúng là thật.” Bố Từ là một người đàn ông trung niên rất có khí chất Trung Y, cũng có chỗ nào đó thật sự cực kỳ giống Từ Lục Ly.
Đinh Bán Hạ vội vàng chào hỏi: “Chào chú, cháu là Đinh Bán Hạ, bạn gái của Từ Lục Ly.”
Bố Từ cười hiền lành: “Chào cháu chào cháu, Lục Ly đã nhắc tới cháu rất nhiều lần.”
Trong lòng Đinh Bán Hạ thầm nghĩ, hình như vừa rồi mẹ Từ cũng nói rằng Từ Lục Ly từng nhắc tới mình rất nhiều lần?
Vậy xem ra…
Quả thực là số lần không ít chậc chậc, anh Từ thật là, chậc chậc.
Mẹ Từ nhanh chóng nấu xong cơm, Đinh Bán Hạ vội vàng vào bếp bưng thức ăn giúp mẹ Từ.
“Hạ Hạ ngoan quá.” Mẹ Từ vô cùng hài lòng: “Dì rất thích kiểu giống như Hạ Hạ.”
Đinh Bán Hạ ngại ngùng cười.
Từ Lục Ly dựa vào cửa phòng bếp: “Mẹ, thật ra cô ấy lười lắm.”
Đinh Bán Hạ vội vàng lườm anh.
Nói cái gì đấy?!
Có mấy lời không thể nói vào lúc này đâu!
Không chờ Đinh Bán Hạ mở miệng, mẹ Từ đã dẫn đầu dạy dỗ Từ Lục Ly: “Thằng nhóc này, không biết xấu hổ mà còn nói Hạ Hạ nhà người ta lười? Con nhìn đi, con đứng đó, còn Hạ Hạ nhà người ta đang bưng đồ ăn giúp mẹ, rốt cuộc là ai lười hơn?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đinh Bán Hạ điên cuồng gật đầu.