Site icon TruyenVnFull

Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em - Chương 44

Đinh Bán Hạ đã bị học sinh bán đứng một cách rất dễ dàng: “…”

Rốt cuộc sao lại thế này!?

Vì sao những người bên cạnh mình đều bị anh Từ mua chuộc dễ dàng như vậy chứ? Cho dù là bố mẹ mình hay là học sinh, cũng rất dễ dàng vạch trần tất cả mọi chuyện của mình.

Từ Lục Ly cười như không cười nhìn thoáng qua Đinh Bán Hạ, anh gật đầu: “Anh rất hài lòng.”

Nói rồi, có lẽ vì để giữ lại chút thể diện cho Đinh Bán Hạ, Từ Lục Ly còn bổ sung: “Không sao, anh cũng từ chối hết, hơn nữa cũng nói anh đã có bạn gái.”

Đinh Bán Hạ: “…”

Mẹ nó anh bổ sung còn không bằng không bổ sung!

Nói cứ như cô vẫn luôn có ý định gì đó vậy!

Tuy rằng sự thật thực ra cũng không khác lắm… Nhưng cô tuyệt đối không thể thừa nhận!

Đinh Bán Hạ hết sức mệt tim, cô xua tay với mọi người: “Mọi người tiếp tục nói chuyện đi, cô vào bếp giúp đỡ.”

Anh Từ mỉm cười, sau đó vỗ Tiếu Dương đang cực kỳ vui vẻ ngồi một bên: “Hình như cô giáo của các em hơi không vui, anh đi dỗ cô ấy.”

Mấy học sinh đang ngồi đưa mắt nhìn nhau.

Hả?

Không phải lúc nãy cô giáo vẫn rất vui vẻ sao? Tại sao bây giờ lại cần phải dỗ?

Từ Lục Ly bước về phía Đinh Bán Hạ, sau khi đuổi theo cô, anh dùng tay ôm lấy eo cô từ phía sau: “Giận à?”

Đinh Bán Hạ vội vàng quay đầu lại nhìn, sau đó hơi xấu hổ: “Anh đừng có ôm em, các học sinh của em đang nhìn đó.”

Thật sự, các học sinh của cô đều đang ngồi trên sofa, từng người đều hết sức chăm chú nhìn sang bên này. Sau khi nhìn thấy Từ Lục Ly ôm cô, mọi người đều phấn khích, Tiếu Dương dẫn đầu hô hào.

Đinh Bán Hạ: “…”

Má ơi, còn để cho người ta sống không, sau này cô không còn một chút danh dự nào trước mặt học sinh nữa!

Từ Lục Ly lại không hề để ý, anh ôm chặt hơn: “Không phải nói muốn vào bếp giúp đỡ sao? Đi thôi, anh đi cùng em.”

Bây giờ Đinh Bán Hạ thật sự cảm thấy, kể từ khi Từ Lục Ly ở bên mình, thực sự cả người đều như kẹo mạch nha!

Đã nói là lạnh lùng cơ mà! Anh Từ, hình tượng của anh sụp đổ hoàn toàn rồi.

Dù nói thế nào đi chăng nữa, bữa cơm trưa vẫn ăn rất hòa thuận vui vẻ.

Tuổi tác của Đinh Bán Hạ không lớn, lại biết chơi, nên quan hệ với học sinh khá tốt. Mỗi ngày lễ lớn bé đều có thể nhận được lời chúc của học sinh, cũng sẽ có học sinh đến nhà thăm cô.

Cô gắp một đũa thức ăn cho Lưu Dao: “Dao Dao, nào nào nào, ăn nhiều một chút. Hôm nay cố ý làm mực mà em thích, để khen thưởng vì em đã đạt điểm tuyệt đối môn tiếng Anh cuối kỳ.”

Lưu Dao cười vô cùng ngọt ngào, cô nàng nói cảm ơn: “Cảm ơn cô!”

Từ Lục Ly yên lặng cầm bát nhích đến bên cạnh Đinh Bán Hạ.

Cô Đinh hồn nhiên tập trung khen học sinh vẫn chưa phát hiện.

Từ Lục Ly lại yên lặng cầm bát nhích đến bên cạnh Đinh Bán Hạ thêm một chút.

Rốt cuộc Đinh Bán Hạ cũng phát hiện, cô hơi bối rối nhìn Từ Lục Ly: “Sao thế? Không gắp được gì hả?”

Từ Lục Ly bình tĩnh, lạnh lùng và hết sức kiêu ngạo: “Hồi cấp 3 lần nào anh cũng được điểm tuyệt đối môn tiếng Anh.”

Tiếu Dương hiểu ra đầu tiên, sau đó cậu ấy nhìn về phía Từ Lục Ly với vẻ mặt kinh ngạc, má ơi đây là cậu mình sao?!

Cậu ấy hoàn toàn không thể nhìn nổi dáng vẻ ngang nhiên đòi phần thưởng này…

Nhưng không thể không nói, dù Từ Lục Ly trông có vẻ không quá thích nói chuyện, nhưng không hiểu sao lại có thể hòa hợp với các học sinh của cô.

Chưa nói được mấy câu, mấy học sinh đã khâm phục anh rồi.

“Anh Từ, anh làm nghề gì vậy?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Lục Ly bình tĩnh gắp một đũa thức ăn: “Bác sĩ Trung Y.”

Sau đó một tràng “Wow” vang lên trên bàn cơm.

“Anh Từ anh Từ, anh biết chơi bóng rổ không?”

Từ Lục Ly thản nhiên gắp thức ăn cho Đinh Bán Hạ: “Hồi cấp 3 là cầu thủ chủ lực trong đội bóng của trường.”

Exit mobile version