Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em - Chương 45
Thật ra Đinh Bán Hạ cũng không ngờ mình lại nhớ rõ chuyện này đến vậy.
Có lẽ bức ảnh phỏng vấn này thực sự đã gợi lại rất nhiều ký ức trong cô, cũng nhân tiện, những thứ trước đây cô không quá có thể hiểu được, bây giờ cũng đã hiểu rõ.
Cũng đúng.
Kỳ thực khi trước trong lòng Đinh Bán Hạ vẫn luôn có tiếc nuối, cô cứ cảm thấy mình đã bỏ lỡ Từ Lục Ly hồi cấp 3, đã vậy còn bỏ lỡ mấy năm liền.
Nhưng hiện tại nhìn thấy bức ảnh này, nhớ tới câu nói chờ anh trưởng thành của Từ Lục Ly, cô mới có thể cảm thấy…
Thật ra cũng khá tốt.
Khi đã hiểu thêm cách để yêu một người, thì vẫn có cơ hội gặp lại.
Cô mỉm cười, sau đó lại lướt xuống phía dưới diễn đàn.
Các bài viết vẫn đang được đăng tải với tốc độ chóng mặt, dường như bức ảnh phỏng vấn kia đã thu hút được nhiều sự quan tâm của mọi người hơn.
“Trời ơi đẹp trai thật đấy! Học sinh giỏi đẹp như vậy, quả thực quá hoàn hảo!”
“Ngầu ghê, mình cảm thấy mình sắp thành fans CP của cô giáo và bạn trai cô ấy rồi.”
Cho đến khi một bài viết xuất hiện.
“Mình muốn lưu bài đăng này lại, chờ đến lần sau khai giảng, khi nào bạn trai cô Đinh đưa cô ấy tới trường, mình sẽ đi nhìn xem có phải siêu đẹp trai hay không!”
Đề nghị này càng khiến người ta cảm thấy hứng thú, một đám người điên cuồng bày tỏ “+1” và “Có lý”.
Đinh Bán Hạ ôm trán.
Bọn nhóc này, ngày nào cũng nghĩ mấy thứ gì đâu.
–
Đêm giao thừa.
Đinh Bán Hạ cứ cảm thấy đêm giao thừa năm nay thực ra không quá bình thường.
Bởi vì cô cũng không biết, tại sao bố mẹ cô lại bàn bạc với bố mẹ Từ rằng chọn đêm giao thừa để hai nhà gặp mặt lần đầu tiên, hơn nữa còn ăn cơm cùng nhau.
Chưa kết hôn mà đã phải ăn Tết cùng nhau sao?!
Bữa tối đêm giao thừa rất thịnh soạn, ở giữa bàn ăn có nồi lẩu, cộng thêm đủ các loại món trên bàn.
Mẹ Đinh và mẹ Từ đang chuẩn bị đồ trong bếp, tiện thể hòa thuận vui vẻ tám chuyện, Đinh Bán Hạ thì hỗ trợ bưng đồ ăn trong bếp ra ra vào vào.
Từ Lục Ly đi tới, Đinh Bán Hạ có chút khó hiểu nhìn anh: “Sao thế?”
“Ừm, vừa rồi anh xem chú và bố anh chơi cờ.” Từ Lục Ly cười.
Đinh Bán Hạ uể oải bưng mâm ra ngoài: “Ồ.”
Nhìn dáng vẻ không mấy hứng thú của Đinh Bán Hạ, Từ Lục Ly bổ sung: “Bọn họ sắp quyết định thắng thua rồi. À đúng, trước khi bắt đầu trận đấu, họ đã đặt tiền cược.”
Đinh Bán Hạ vẫn không quá cảm thấy hứng thú thuận miệng hỏi: “Tiền đặt cược là gì?”
“Ngày cưới.”
Đinh Bán Hạ: “…”
Cô lập tức bừng tỉnh: “Anh nói gì cơ?!”
Từ Lục Ly gật đầu: “Đúng đấy, em không nghe nhầm đâu.”
Thứ này có thể tùy tiện dùng làm tiền đặt cược sao?!
Đinh Bán Hạ cảm thấy trong lòng mình hơi sụp đổ, cô vội vàng đưa mâm cho Từ Lục Ly: “Em đi xem thử.”
Từ Lục Ly hơi buồn cười.
Bố anh mong hai người có thể kết hôn sớm một chút. Mà bố Đinh thì có vẻ muốn giữ con gái lại một thời gian, nên tạm thời có hơi không nỡ để hai người kết hôn.
Vì vậy hai người chơi cờ vô cùng cẩn thận, hơn nữa, cả hai đều chơi cờ rất giỏi, nên chơi một lúc lâu rồi mà vẫn bất phân thắng bại.
Với tư cách là một người trong cuộc, vừa rồi cũng đứng ở một bên xem vô cùng nhẹ nhàng, khiến cho ngay cả bố Từ cũng không nhìn nổi:
“Bố bảo này Lục Ly, tiền đặt cược của hai chúng ta là ngày cưới của con đấy, vì sao con lại bình tĩnh như vậy?”
Từ Lục Ly mím môi không trả lời.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đó là bởi vì anh thật sự rất bình tĩnh.
Chuyện ngày cưới, vẫn luôn là——
Khi nào Đinh Bán Hạ muốn cưới, thì anh sẵn sàng cưới lúc đó.