Site icon TruyenVnFull

Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em - Chương 5

Editor: Gấc.

Từ Lục Ly nói xong câu đó thì liếc nhìn Đinh Bán Hạ, có lẽ là để thể hiện độ chuẩn xác của mình: “Cậu thấy sao?”

Đinh Bán Hạ: “…”

Ha ha.

Đinh Bán Hạ giật giật khóe miệng, sau đó cô gật đầu, ngoài cười mà trong không cười: “Đúng đúng, quan hệ khá ổn.”

Lúc này Từ Lục Ly mới có chút hài lòng, anh cầm cốc lên uống một ngụm nước, cũng không nói gì nữa.

Trần Nam vừa khó hiểu vừa hóng hớt nhìn Từ Lục Ly và Đinh Bán Hạ giao lưu. Hình như anh chàng đẹp trai này thật sự rất ám ảnh với “Mối quan hệ hồi cấp 3” đó.

Hơn nữa, không phải Hạ Hạ rất bạo dạn sao? Sao trước mặt anh chàng đẹp trai này lại tỏ ra hèn nhát như vậy?

Chẳng qua là ba người im lặng không được bao lâu thì ông chủ đã bưng đồ ăn ra rồi.

Đinh Bán Hạ thường xuyên tới cửa hàng này, cũng rất thân với chủ quán. Ông chủ và bà chủ rất nhiệt tình với cô, thỉnh thoảng còn cho thêm một chút đồ ăn vặt.

Ông chủ bưng một đĩa tôm hùm đất xào cay đi tới: “Tôm xong rồi đây, mọi người ăn nhân lúc còn nóng nhé.”

Đinh Bán Hạ vui vẻ lên tiếng rồi đi lấy bao tay và đeo vào, cô rất thích ăn tôm hùm đất, nên khi cô bóc tôm cũng có phong cách riêng của mình. Cô thành thạo bóc một con tôm, sau đó bỏ vào bát của Trần Nam: “Nam Nam, cậu mau ăn thử tôm quán này đi, mình thích lắm đó.”

Sau đó cô lại nhìn Từ Lục Ly có “Quan hệ khá ổn”, đắn đo 1 giây rồi cô nhanh chóng bóc một con tôm khác bỏ vào bát của anh: “Nào nào nào, Từ Lục Ly, cậu cũng ăn một miếng đi.”

Từ Lục Ly gật đầu, anh gắp lên và bỏ vào miệng.

Cô Đinh nhìn anh với vẻ mặt chờ mong.

Từ Lục Ly nhai từ từ, sau đó nuốt xuống, rồi mới bình tĩnh mở miệng: “Ăn ngon lắm.”

Đinh Bán Hạ lập tức bật cười.

Cô đã nói rồi mà! Ai mà có thể thoát khỏi sự cám dỗ của tôm hùm đất chứ!

Ông chủ lần lượt mang ra súp gà đen, xiên chiên và hủ tiếu xào do Từ Lục Ly và Trần Nam gọi.

Cảnh tượng sau đó chính là Từ Lục Ly cầm thìa ăn súp gà đen, Đinh Bán Hạ thì đeo bao tay ra sức chiến đấu với tôm hùm đất, còn Trần Nam ăn hủ tiếu xào bằng một đôi đũa.

Từ Lục Ly nhìn Đinh Bán Hạ đang ăn tôm hùm đất hết sức chăm chú, anh mím môi, rốt cuộc vẫn mở miệng nói: “Tôm hùm đất có tính lạnh, thỉnh thoảng ăn một lần cũng được, nhưng đừng ăn quá thường xuyên.”

Đinh Bán Hạ là một người hâm mộ trung thành của tôm hùm đất, nên đương nhiên cô biết điều này.

Cô gật đầu vài cái mà không ngẩng đầu lên rồi lại tiếp tục chiến đấu với tôm hùm đất.

“Ăn thường xuyên quá dễ khiến cơ thể yếu đi, lần sau mình bốc mấy thang thuốc Trung Y (*) cho cậu nhé.”

(*) Thuốc Trung Y hay còn gọi là Trung Dược: Khác với thuốc Bắc (của Đông Y), Trung Dược là dược phẩm vốn có trong Trung Y cổ truyền Trung Quốc, căn cứ phương pháp bào chế được chia làm Trung Dược thành phẩm, nguyên liệu Trung Dược. Trung Dược chủ yếu bắt nguồn từ Trung Quốc, ngoài thuốc thực vật ra, còn có thuốc động vật như mật rắn, mật gấu, Lộc nhung, sừng Hươu…

Đinh Bán Hạ lập tức ngẩng đầu lên nhìn Từ Lục Ly với vẻ mặt hoảng sợ.

Trung Y?

Tại sao phải uống Trung Dược?!

Nuốt đồ ăn trong miệng xuống xong, Đinh Bán Hạ cắn môi: “Ờ thì… Từ Lục Ly, mình xin nhận ý tốt của cậu, còn Trung Dược thì mình không cần đâu ha ha ha.”

Trần Nam nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của Đinh Bán Hạ, cô ấy không nhịn được mà cười.

Không riêng gì Trần Nam, trông tâm trạng của Từ Lục Ly cũng có vẻ rất tốt: “Yên tâm đi, mình sắc thuốc cho cậu, cậu không cần tự sắc đâu.”

Chuyện này không liên quan gì đến sắc hay không sắc đâu!

Từ nhỏ Đinh Bán Hạ đã cực kỳ sợ đắng. Đồ mà người khác chỉ cho rằng hơi đắng một chút thì cô lại có thể cảm thấy đắng đến nỗi chảy cả nước mắt. Càng không cần phải nói đến thứ như Trung Dược, nó thực sự sẽ giết chết cô đấy…

“Không không không, thật sự không cần. Mình không hay ăn tôm hùm đất lắm đâu.”

Lúc Đinh Bán Hạ đang tranh luận đơn giản với Từ Lục Ly về chủ đề nhàm chán “Có nên uống thuốc bắc hay không” thì đột nhiên nghe thấy có người chào hỏi:

“Ơ kìa Từ Lục Ly! Lâu lắm rồi chưa gặp cậu, trùng hợp thật đấy!”

Đinh Bán Hạ hoàn toàn không ngờ tới ở quán ăn đêm này cũng có thể gặp phải người quen của Từ Lục Ly.

Cô hơi tò mò ngẩng đầu lên nhìn người vừa mới chào hỏi. Lúc sau, cô nghe thấy người này nói với mình bằng vẻ mặt kinh ngạc:

“Đinh Bán Hạ! Thế mà lại là cậu à!”

Đinh Bán Hạ: “…”

Gần đây xảy ra chuyện gì vậy?

Mấy trăm nay rồi không gặp được một người bạn cấp 3 nào, thế mà hôm nay lại gặp được mấy người liền?

Đinh Bán Hạ nhanh chóng khôi phục tinh thần, cô cười vô cùng dịu dàng và đáng yêu: “Ừ chào cậu, Cao Dương.”

Không sai, Cao Dương cũng là bạn cùng lớp cấp 3 của Từ Lục Ly và cô.

Nếu nhớ không nhầm, hình như Cao Dương còn là bạn cùng phòng của Từ Lục Ly? Dù sao quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, lúc ấy cô thường xuyên có thể thấy Cao Dương và Từ Lục Ly chơi bóng rổ cùng nhau.

Nhưng mà sao Cao Dương nhìn thấy cô lại kinh ngạc đến như vậy?

Exit mobile version