Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi - Chương 15
Đến nơi anh mới biết người bị cài b.o.m lên người là ai. Cổ họng khô khốc khó khăn không thốt nổi nên lời, yết hầu như bị kim đâm, đau đến khó tả.
“Sơn Chi” Anh nhọc nhằn cất giọng, cả người vội vàng lao đến, lay nhẹ người Sơn Chi mới biết là cả người cô đều run cầm cập, sắc mặt lộ ra vẻ hốt hoảng, tái mét.
Bên tai có tiếng kêu gọi quen thuộc, Sơn Chi ngẩng đầu, rõ ràng là sợ đến run người nhưng vẫn không khóc lớn, chỉ dám rưng rưng nhìn Tống Miên ở trước mặt mình.
Anh đến rồi, thật tốt.
Giờ khắc này, đôi mắt Sơn Chi tĩnh lặng như mặt hồ, chẳng gợn sóng, chỉ là yên tĩnh da diết nhìn Tống Miên, ở khoé môi cong lên mỉm cười, nụ cười của cô lúc nào cũng chan chứa ngọt ngào, nhưng lần này lại mang vẻ kinh hãi, lo sợ.
Giọng Sơn Chi run run, khoé mắt hiện lên ý cười: “Anh Miên, anh về rồi đó hả.”
Lần này cô gọi anh là anh Miên nhưng hoàn cảnh lại không thích hợp.
Tống Miên khụy chân xuống bên cạnh, không đáp, từ trong cổ họng chỉ kêu một tiếng “Ừm.”
Dưới góc nhìn của Sơn Chi, Tống Miên đã gầy đi trông thấy, cằm cũng nhọn hơn, đôi mắt cũng dần lạnh lẽo vô cảm, trên mặt có mấy vết xước đỏ dài. Đây không hẳn là dấu tích của thời gian, mà còn là từ những trận chiến khốc liệt m.á.u tanh.
Sơn Chi nhỏ giọng, hỏi: “Em sẽ không chết, anh sẽ cứu được em, đúng không?”
Giọng điệu bé nhỏ mang chút ỷ lại, Tống Miên hơi run tay, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt quật cường của cô nhưng sâu trong đó vẫn không giấu được sự sợ hãi nguyên thủy, trông chờ nhìn anh.
Ngữ khí của anh chắc chắn: “Tôi sẽ cứu em.” Tống Miên nói xong, lấy băng gạc trong hộp cứu thương băng bó mấy vòng quanh cổ chân cho cô. Tiếp đến, trầm ngâm nghiên cứu mấy sợi dây trước người Sơn Chi.
Sơn Chi mỉm cười, lần đầu cô biết cảm giác bị cài b.o.m trên người là như thế nào. Đáng lý ra, ban nãy cô nên nghe lời anh lính kia, đi nhanh một chút, nhưng lòng thương hại của cô quá lớn. Đối với một đứa trẻ nhỏ ngây thơ, không ngờ nó lại là đồng bọn của bọn phản động kia. Trong lúc rẽ phải đi thẳng đến nơi cậu nhóc đó, nó đã hét lên, một tên râu ria bồm chồm phóng qua, mang theo s.ú.n.g bên người, thấy cô lảo đảo chạy liền thẳng tay b.ắ.n một phát s.ú.n.g vào chân khiến Sơn Chi ngã quỵ, sau đó thì cô bị dồn ép vào đường cùng, bị bắt ép cài b.o.m lên người.
Sơn Chi nhìn gương mặt nghiêm túc của anh gần ngay trước mắt mình, bỗng dưng nhẹ nhõm: “Ban nãy, em cho là mình sẽ c.h.ế.t rồi, em cảm thấy sợ nhưng nhớ đến câu nói của anh, em lại không thấy sợ nữa.”
Anh vừa cắt sợi dây vừa trò chuyện: “Câu gì nào?”
“Cái c.h.ế.t là bạn bè thân thiết nhất, em nên cảm thấy tự hào.”
“Tôi sẽ không để em chết.” Tống Miên đáp.
Anh ngoáy đầu, hét lớn: “Ai đó xem thời gian giúp tôi.”
Clinton chạy qua, tay cầm đồng hồ.
Bom hẹn giờ mười lăm phút bảy giây, hiện tại thời gian trôi qua chỉ còn lại năm phút, mà dây được mắc vào nhiều như tơ nhện, Clinton nhìn thôi đã cảm thấy nôn nóng.
Nhìn đồng hồ, cả người rơi vào trạng thái gấp gáp: “Song, năm phút, đủ không?”
“Dây nhiều như vậy, chừng nào mới cắt hết.”
Tống Miên bỗng dưng cáu lên, bất ngờ nạt nộ: “Mẹ nó, cậu đừng làm tôi phân tâm.”
Bốn phút trôi qua.
Ba phút cũng tuyệt nhiên đến.
Hai phút vơi dần, thời gian bỗng dưng thật nhanh.
Clinton gấp đến độ phát khóc, trong lòng anh ấy cũng thực quý Sơn Chi. Nếu như chuyện không nên xảy ra lại bất ngờ xảy ra, người áy náy nhất…
Ánh mắt Clinton rơi xuống thân ảnh miệt mài của Tống Miên.
Khi Clinton báo chỉ còn lại hai phút mà Tống Miên vẫn loay hoay chưa xong, Sơn Chi không biết cảm xúc của mình là như thế nào, chỉ bình tĩnh rũ mắt nhìn gương mặt nghiêm nghị trước mắt mình, cô tham lam ngắm nhìn thế giới của riêng mình.
Sơn Chi thấp giọng, là một thanh âm buông bỏ và bất lực.
“Đừng phí sức nữa, anh mau rời khỏi đây. Tống Miên, anh nghe em nói không, mau chạy đi.”
Ngữ khí Tống Miên trở nên cáu gắt, trừng mắt nhìn cô: “Em bị nhiễm tính lôi thôi của Clinton đấy à.”
“Tôi đã bảo em không c.h.ế.t thì chính là không chết.”
Đến khi Clinton đi xa, đồng thời nâng cao giọng, hét lên: “Ba mươi giây.”
Vốn dĩ Sơn Chi đang trầm ngâm trong sự cáu gắt của anh, nhưng khi vào lúc này cô không thể để anh c.h.ế.t cùng mình, càng không thể để tâm tư cất giấu trong lòng bị vùi lấp bởi cái c.h.ế.t tức tưởi này.
Dường như không còn kịp nữa rồi.
Ba mươi giây sao?
Ba mươi giây nữa cô sẽ chết, nhưng làm sao cô có thể tàn nhẫn làm liên lụy anh?
Cô còn có một bí mật chưa kịp nói, những tâm tình vừa chớm nở.