TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi - Chương 2

  1. Trang chủ
  2. Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi
  3. Chương 2
Prev
Next

Sáng sớm mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng nhạt nhoà hoà cùng ấm áp, tiếng chim líu lo bên ngoài, không khí thật trong lành. Sơn Chi ăn vội ổ bánh mì không, cố gắng nuốt xuống sự khô khan này sau đó lại đến một nơi mà tổ trưởng tình nguyện hẹn để lấy mẫu đăng ký.

Đến nơi mới phát hiện, đây là tòa soạn của thành phố, hỏi ra mới biết cũng có chục người tình nguyện đến tham gia. Những người là bác sĩ y tá, họ là những người bình thường nhưng trong họ lại mang khát vọng, ý chí và lòng can đảm mãnh liệt, họ không thể nhắm mắt làm ngơ những nạn nhân đã c.h.ế.t kia, để bọn khủng bố thảnh thơi tàn sát, họ muốn giúp nước A thoát khỏi cảnh tượng khốc liệt đó.

Người đảm nhận cho hoạt động tham gia tình nguyện là Lưu Trình, một nhân viên công tác của tòa soạn báo chí. Chắc hẳn, anh ấy muốn ra tiền tuyến một là lấy hình ảnh về cho tòa soạn, hai là cũng muốn góp công sức.

Sơn Chi nghĩ vậy.

Quá trình đăng ký đơn giản không rề rà chậm chạp. Lúc bước ra khỏi nơi cũng là đến lúc những người bận rộn bắt đầu làm việc.

Sơn Chi đưa tay che ánh nắng, bàn tay khe khẽ mở ra, ánh mặt trời xuyên qua khe hở, cô mỉm cười, mong rằng lần này đi mang lại công ích cho nước A.

Đội trưởng Lưu bảo rằng tổ chức y tế thế giới nói một tháng sau mới lên đường, bởi vì nước A còn loạn lạc nên không thể thu xếp căn cứ điểm an toàn, tạm thời đưa một nửa người qua đó rồi đợt sau sẽ đưa thêm người qua.

Song song đó, Tống Miên đứng trong phòng, sắc mặt lạnh tanh nghiêm nghị, ánh mắt nhìn thẳng đầy quyết đoán. Đưa lưng về phía anh là một người cỡ ba mươi lăm tuổi, bóng lưng thẳng tấp, là một bộ quân trang thẳng thớm. Sáng sớm Tống Miên đã đến quân khu, mục đích là xin phép cấp trên cho anh nhập cảnh ra nước ngoài.

“Chỉ đạo viên, em muốn đến nước A.” Tống Miên nghiêm túc nói.

Vương Đình là cấp trên của Tống Miên, là người huấn luyện của quân khu này đồng thời là chỉ đạo viên của Anh, Vương Đình huấn luyện ra một quân nhân tài ba như Tống Miên là một tự hào to lớn, là sự hãnh diện lớn nhất trong đời.

Vương Đình cau mày, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Tống Miên, cậu có biết nơi đó nguy hiểm như thế nào không?”

“Nếu sợ nguy hiểm, đã không làm quân nhân.” hai tay anh áp chặt vào bên đùi, dáng đứng nghiêm trang.

Vương Đình chỉ có thể cứng họng.

“Cậu phải biết rõ là, cho dù cậu có xin được tôi thì bên lãnh đạo cũng không thể cho phép một tài năng của quân đội đi sang nước A làm việc nguy hiểm đâu. Rồi thầy Lương của cậu cũng chẳng dễ dàng cho cậu đi, đợt chiến tranh vừa rồi chúng ta đối mặt với lực lượng vũ trang nước khác, nhưng chiến tranh nước A là do tổ chức cực đoan, bọn khủng bố, bọn phản quốc thành lập, bọn chúng chẳng có m.á.u có tim, là kẻ điên cuồng sát bệnh hoạn bạo loạn. Không phải tôi sợ hãi, mà là lính của nước B không thể tham gia tác chiến ở nước khác, cho dù là nước lân cận như nước A.”

Lòng n.g.ự.c anh có trái tim đang đập, cùng là quân nhân, nhưng hơn một phân nửa quân nhân nước A, trái tim họ đã ngừng, dòng m.á.u họ đã cạn, nhưng ý chí họ vẫn kiên cường. Cớ gì cùng mang số mệnh, cùng mang ý chí, cùng mang nhiệm vụ, anh lại thảnh thơi hưởng mọi niềm vui vẻ của độc lập, mà họ lại hưởng những tàn khốc của bọn bạo loạn mang lại?

Không, Tống Miên mang dòng m.á.u không khuất phục, từ khi bước chân vào cánh cổng quân đội, anh đã thề: không phải chỉ duy nhất đất nước ta yên bình, mà cả thế giới này đều phải hoà bình.

“Em đã suy nghĩ kỹ, đến đây nói với anh một tiếng, còn về thầy Lương em sẽ nói với thầy sau.”

Vương Đình vỗ lên vai anh, thật hết cách.

“Lý tưởng của cậu, khát vọng của cậu, tôi không cấm nhưng Tống Miên à, nếu thắng lợi, đất nước sẽ mang cậu về, còn thất bại cậu vĩnh viễn không thể trở về nước, sang nước A đồng nghĩa với việc mang danh lính đánh thuê chứ không phải là người lính nước B, cậu sẽ không hối hận chứ?”

Tống Miên chẳng d.a.o động, kiên định với quyết định của mình, giữ vững lập trường đáng có. Anh nghiêm người, giơ tay lên trán chào kiểu quân đội.

“Không hối hận!”

Trong căn phòng chỉ còn mỗi Vương Đình, lặng lẽ thở dài.

Anh đi đến doanh trại cách quân khu của Vương Đình khá xa. Gặp Lương Quốc, đây là người thầy dạy anh thành một tay b.ắ.n s.ú.n.g tỉa đứng đầu quân đội.

Tống Miên đứng ở cửa, lên tiếng: “Báo cáo.”

Lương Đình cười hoà nhã, bảo anh ngồi xuống, còn hỏi anh đến đây có việc gì.

“Thầy, em muốn tham gia đánh bọn tổ chức cực đoan.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 2"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull