Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi - Chương 21
Sơn Chi nhìn hoàng hôn mỉm cười, nhưng nước mắt lại ồ ạt tuôn rơi. Quanh quẩn khắp nơi chỉ toàn là tiếng khóc tức tưởi dày xé. Cô gái suy sụp ngồi thụp xuống đất. Mặc cho đầu gối đau nhức, mặc cho vết thương ở bên bắp tay dày vò, đập mạnh từng nắm đ.ấ.m xuống nền đất cứng cỏi sắc thép.
Cô gào khóc, tim đau thương không ngừng hỏi: “Tống Miên, anh đã hứa sẽ đối xử tốt với em.”
“Tại sao…”
“Vì sao chứ….”
Cô ngửa đầu, nước mắt tuôn hai hàng, há miệng khóc lớn.
Mười phút trôi qua, Sơn Chi yếu xìu chao đảo đứng dậy. Không có Silas đón, chẳng có ai, cô biết bản thân mình bị bỏ quên rồi.
Điều này không quan trọng nữa, tất cả đều chẳng còn ý nghĩa gì.
Cả người trở nên vô hồn, nhấc từng bước chân nặng nề đi về phía trước, đôi giày đã cạn cùng sức lực, dây cố định cũng bung ra, Sơn Chi vẫy chân, không màn đến đôi giày nằm ngổn ngang bên bên chân, trực tiếp đi chân không.
Vết m.á.u còn lưu lại trên mũi chân, cho thấy Sơn Chi đã làm hết sức mình như thế nào để cứu những người kia. Bàn chân chi chít vết trầy xước, đạp lên từng hòn đá, bần thần rời đi.
Ánh chiều tà còn đó, nhưng ánh chiều tà của Sơn Chi tan biến rồi.
Silas phải đi tuần tra, quên mất việc phải chở Sơn Chi về. Đến khi hoàng hôn chợp tắt, trong lúc mọi người đang ăn lương khô, Tô Tiểu Mai vội vàng chạy sang, sắc mặt nhợt nhạt khẩn trương, kéo Silas qua hỏi: “Sơn Chi đâu, đồng chí mang Sơn Chi về rồi cậu ấy đâu? Tôi tìm cả buổi vẫn không thấy người.”
Silas ngẩn người, lòng kêu bộp chộp, vẻ mặt hoảng loạn, nhớ đến Chad, bất chấp mọi người đang ăn, cậu hét lớn: “Chad, anh có mang cô ấy về không?”
Chad bị hỏi đến hoá đá: “Không, tôi phải dẫn đội chở người bị thương về căn cứ.” anh ấy gãi đầu, áy náy: “Tôi tưởng cô ấy sẽ về cùng mọi người.”
Một binh sĩ trong số người có mặt ngay tại đó khẽ lên tiếng: “Ban chiều tôi thấy một nữ bác sĩ, không biết có phải là người đồng chí tìm hay không, mà cô ấy đứng khóc thương tâm lắm, tôi khuyên cô ấy cỡ nào cũng không chịu về cùng, cô ấy còn nói là đang đợi người đến đón.”
Tô Tiểu Mai tức đến oà khóc, giậm chân tức giận, không ngừng trách cứ: “Các người đẩy qua đẩy lại, rốt cuộc là Sơn Chi của tôi ở đâu, đường núi rừng ở đây đáng sợ thế nào mà lại không có ai quan tâm cậu ấy, các người có trách nhiệm hay không chứ!”
Sắc mặt mọi người bàng hoàng, bỗng dưng một hình dáng cao to gấp gáp chạy ra ngoài, đám người Leonard cũng tức tốc đứng dậy.
Gương mặt Tống Miên trở nên căng thẳng, bất an đều biểu lộ ra ngoài.
Đẩy những nhánh cây to che chắn xe ra, những chiếc xe vừa mới hùng hổ rầm rú mấy tiếng lại tắt ngúm đi.
Hình ảnh đơn độc của Sơn Chi hiện ra trước mắt, tim Tống Miên như bị ai bóp chặt đến khó thở, đôi môi anh khô khốc, hơi thở cũng nặng nề.
Cả người Sơn Chi nhếch nhác, chiếc hộp to đùng trên lưng ban chiều được cô nắm trên tay, hai tay là hai chiếc hộp, thậm chí còn che hơn phân nửa người cô. Sơn Chi thất thần đi ngang qua mọi người, có ánh mắt áy náy, có ánh mắt tò mò nhưng cô không còn sức để tâm, bước chân không ngừng nghỉ lướt qua.
Không vững vàng mà chao đảo suy sụp.
Hoàng hôn đã soi sáng con đường theo bước chân của Sơn Chi, cho đến khi nó dập tắt, con đường rơi vào mảnh lờ mờ tối tăm, chẳng có ai đến. Cô cảm thấy cả người đều lạnh buốt đến nhức nhối.
Hốc mắt sưng đỏ, mái tóc rũ rượi, chân trần đạp lên từng nhánh cây, mặt đất khô cằn đau nhức. Tống Miên hối hận muốn b.ắ.n c.h.ế.t mình ngay lập tức. Đáng lý ra, lúc đó không nên bỏ cô ở lại, đáng lý ra nên hỏi cô một chút, nói chuyện với cô một chút, sẽ không để cô đi bộ cả đoạn đường như thế.
Tô Tiểu Mai khóc ầm lên, nhào qua lật người cô, vừa khóc vừa hỏi: “Cậu bị sao vậy, có chỗ nào bị thương không, sao lại không mang giày, chân bị cứa đến mức nào rồi.” cô nàng xoay người Sơn Chi lại, bỗng dưng kinh ngạc hô lớn: “Sơn Chi, lưng cậu bị thương rồi, m.á.u nhiều lắm, lưng áo khô lại, gỡ ra rất đau đó.”
Giọng Sơn Chi thều thào, sắc mặt cất không còn giọt m.á.u như sắp ngất đi: “Không sao.”
Silas đi từng bước lại, vẻ mặt cậu tội lỗi áy náy, nhỏ giọng nói: ” Sun, tôi xin lỗi, là tôi làm việc không chu toàn.”
Chad cũng cất tiếng chân thành hối lỗi: “Xin lỗi, thật xin lỗi.”
Cô không nhìn bọn họ, cũng chẳng dành một cái liếc mắt về hướng nào đó, âm thanh hờ hững khàn khàn: “Tôi không trách hai người, là tôi muốn đi bộ về thôi.”