Site icon TruyenVnFull

Vết Nứt Con Tim – Ninh Thi - Chương 28

Trái tim Tống Miên dường như bị một bàn tay vô hình bóp lấy. Không đau nhưng lại nắn đến cả người anh đều phát run. Khóe mắt Tống Miên cay cay, cả người cứng đờ, anh mím môi cắn chặt răng, trong lòng có ngọn lửa đang rạo rực, hệt như phát điên, ham muốn ôm lấy người con gái đứng trước mặt vào lòng, và ôm thật chặt, giống như muốn khảm người con gái ấy vào trong m.á.u thịt của mình.

Bàn tay anh cứng nhắc giơ lên rồi lại bỏ xuống, anh không tự nhiên mà nghiêng mặt, né tránh cái nhìn đầy mong chờ của Sơn Chi.

“Em cũng biết quan niệm của tôi ở đây rồi đó. Trong tim tôi chỉ chấp nhận…”

“Trong tim anh chỉ chấp nhận công lý, hoà bình và Tổ quốc. Vậy anh có thể thêm em vào điều lệ riêng biệt của anh được không?”

Được không, Tống Miên.

Cô thiết tha cầu xin.

Cổ họng anh có thứ gì mắc phải, khó nuốt khó thốt.

Câu hỏi nghiêm túc của Sơn Chi, anh không tài nào đối mặt được.

“Sơn Chi, tôi…”

“Được rồi.” Cô nở nụ cười thê lương và tự trách: “Năm mới vốn dĩ nên vui vẻ, không nên hỏi mấy vấn đề này.”

Pháo hoa trên bầu trời vẫn không ngừng tỏa sáng.

Giờ đây cô thấy nó không còn đẹp như lần đầu, không còn háo hức, chỉ còn lại một tâm tình đau khổ.

Cô xoay người, muốn rời đi.

“Sơn Chi, tình yêu của em vừa trân quý vừa cao cả, đừng nên gửi gắm tất cả vào một người như tôi, rất lãng phí.” giọng nói khàn khàn của Tống Miên vang lên khiến từng tế bào trong người cô đều đau đớn.

Cô sục sịt, nghe sao cũng nức nở và nghẹn ngào.

“Anh liên tục nói lãng phí, nhưng em không hề cảm thấy lãng phí, em hạnh phúc, Tống Miên rất hạnh phúc.”

“Chỉ cần nghĩ đến việc mỗi ngày đều được gặp anh, em đều vui vẻ đến phát ngốc. Khoảnh khắc thích anh là điều hạnh phúc và dịu dàng nhất mà em được trải qua.”

“Cho nên, Tống Miên, em nghiêm túc thích anh, anh có thể thử thích em một lần, được không?”

Cô đưa lưng về phía Tống Miên, từ đầu đến cuối đều không dám quay lại, cô biết, nếu cô quay người lại, trên mặt đều nước mắt, như vậy sẽ rất xấu xí.

Sơn Chi không muốn mang hình ảnh xấu xí của mình khắc ghi vào tâm trí của anh.

Rất lâu sau đó, trên bầu trời không còn đoá hoa rực sáng nào, trả lại sự bình yên vốn có của đêm muộn, xung quanh như rơi vào hầm băng, lạnh toát.

“Thật xin lỗi.” tiếng gió xào xạc, gió lạnh gợn sóng lưng, lạnh đến mức từng lỗ chân lông trên người Sơn Chi đều cảm nhận được.

Cô cười bi ai một tiếng, nước mắt thi nhau rơi lã chã trên khuôn mặt tái nhợt, đau đớn khó giấu nổi.

“Không thích nhưng anh lại cố gắng như thế làm gì hả Tống Miên? Mấy ngày trước anh cố gắng bên cạnh em để làm gì, anh xem tình cảm của em là cái gì? Anh không thích em, chỉ cần anh bỏ quách em cho xong!”

Cô nức nở khóc: “Còn đằng này, anh quan tâm em, dùng chính sự tận tình của anh đối đãi với em. Anh cho em hy vọng, rồi lại dập tắt nó…”

Giọng nói Sơn Chi dần trở nên thê lương, khàn đặc, khóc đến khó thở. Thấp giọng nói: “Anh đẩy em ra xa, dùng cách tuyệt tình nhất cắt đứt tình cảm của em, sau đó lại xoa dịu nó. Tim anh là m.á.u thịt, còn tim em không biết đau sao?”

“Tống Miên… Anh chơi đủ chưa?”

“Anh tàn nhẫn lắm anh có biết không?”

Đôi mi run rẩy rũ xuống, lệ tuôn trào không ngừng, tim Sơn Chi như rỉ máu, hô hoán đau đớn.

Sơn Chi rời đi, để lại cho anh một khoảng trống vô hình dày xé.

Tay Tống Miên nắm chặt, gân tay đều nổi lên.

Nơi này không ai chú ý, anh nâng tay, gạc đi một giọt nước mắt nơi khoé mi.

Yêu thầm có lẽ là khi cơn mưa nặng hạt rơi ngoài cửa.

Mà em thì đang ngắm nó.

Còn tôi thì chỉ âm thầm nhìn và niệm tên em.

“Sơn Chi.”  

________________

Trở về quân doanh, Sơn Chi chủ động né tránh mà Tống Miên cũng hiểu hành động của cô, anh chỉ lẳng lặng âm thầm quan sát.

Chỉ là anh không biết, mỗi khi anh lơ đãng luôn có người nhìn anh từ phía sau.

Trong lều, ba cô gái ngồi vây quanh, bắt đầu trò chuyện.

Sơn Chi nói: “Không biết bây giờ ở nước B như thế nào nhờ?”

Tô Tiểu Mai chống cằm ngẫm nghĩ: “Chắc là như mọi năm, mùng một về nhà ngoại, mùng hai về nhà nội, ăn uống linh đình, lì xì các kiểu.”

Tần Bối Bối ngồi bên cạnh, nói: “Nước H không có ăn Tết, chị cũng không biết Tết là như thế nào?”

Exit mobile version