Hai người vật lộn với hai chiếc lều cả buổi trời mới hoàn thành, nhanh chóng cởi áo khoác, khẩu trang, khoác chiếc áo tình nguyện viên bên ngoài vào. Vì Tô Tiểu Mai mặc váy nên cô ấy phải vào lều thay, còn cô ăn mặc đơn giản nên ra ngoài trợ giúp trước, bên ngoài có rất nhiều người lính bị thương được đưa vào.
Một quân nhân bị đạn b.ắ.n ngay chân, dù m.á.u chảy xối xả nhưng miệng vẫn không cất lời rên rỉ đau đớn nào, so với đau thương trên cơ thể họ, thì đau thương mất nước to lớn ê ẩm hơn. Bên hông cô đeo hòm thuốc, chứa đầy đủ dụng cụ, băng,… thùng nặng trì vai, nhưng cô có thể, cô sẽ mang nó đi khắp nơi cứu người.
Sơn Chi khom lưng, khụy chân xuống bắt đầu lấy băng cầm máu, lấy ống tiêm tê ra, người lính vội ngăn lại, cô ngẩng đầu sắc mặt dò hỏi.
Người lính trẻ tuổi, cười nói: “Thuốc này để cho dân, chúng tôi không đau, có thể chịu được.”
Nghe vậy, trái tim cô nhói lên, như có hàng ngàn con kiến gặm nhấm, bọn họ hi sinh vì dân, vì dân mà nhường lại thuốc, chịu đựng cơn đau giằng xé thấu tâm can.
Sơn Chi nắm chặt ống tiêm một cái, gian nan đặt ống tiêm xuống, sau đó dùng dụng cụ lấy viên đạn đang ghim sâu vào da thịt kia ra, cô thấy cổ chân người lính run rẩy, cả người như đợt sóng ồ ạt đập vào, nhưng vẫn là yên ắng, không nhúc nhích không la hét, cắn răng chịu đựng. Tiến hành xong, Sơn Chi cất dụng cụ vào hộp, mỉm cười với lính trẻ tuổi kia.
“Anh mau bình phục nhé.” Cô nói một tràn tiếng Anh.
Người kia thở hổn hển, cười cười trả lời cô: “Tôi mau khoẻ, cô chấp nhận làm bạn gái tôi không?” kèm theo là nụ cười chất phác, đơn thuần. Mấy anh lính bên cạnh dù bị thương cũng phải phì cười thành tiếng, còn trêu chọc cậu lính trẻ là con nít ranh.
Sơn Chi mím môi đỏ mặt, cô không xinh đẹp, chỉ là thanh tú, như chú chim nhỏ dễ dàng bị trêu chọc.
Sơn Chi không đáp, vội vàng chạy đi giúp người khác, sau lưng vẫn còn tiến cười lớn cùng lời trêu chọc tán tỉnh. Cô đã từng được tỏ tình, nhưng lần nào cũng phải đỏ mặt từ chối.
Người thứ mấy trong ngày cô cũng không nhớ, đến chiều chiều, hoàng hôn bắt đầu ngoi lên từ chân núi, nhiệt độ mới bớt hầm hực, Sơn Chi dùng cánh tay nhỏ lau mồ hôi, cánh mũi thon gọn đọng một tầng mồ hôi mỏng, công việc bận rộn nên Tô Tiểu Mai chạy đi đâu cô cũng không biết.
Ngồi nghỉ một lát, bỗng dưng bên cạnh lại xuất hiện một người.
Người đến là bác sĩ của nước H, cô ấy thấy Sơn Chi nhỏ nhắn đôi mắt to tròn, nét mặt ngây thơ điềm đạm liền nhanh chóng đến bắt chuyện, dùng tiếng Anh nói.
“Hey, baby!” [Chào, em bé!]
Sơn Chi giật mình quay người sang, ánh chiều vàng nhạt chiếu rọi lên hàng mi cong cong tạo ra một cái bóng dưới mi mắt, gương mặt kinh ngạc rất đáng yêu.
Người kêu cô cười khe khẽ: “Em bé, tên em là gì? Mấy tuổi? Người nước nào?”
Sơn Chi rất lễ phép ngoan ngoãn, nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, tay đặt lên đầu gối, nhu thuận như đang trả bài.
“Em tên Sơn Chi, năm nay hai mươi bảy tuổi, em là người nước B ạ.”
Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng như bề ngoài của Sơn Chi vậy, người đối diện xoa đầu cô một cái, tán thưởng: “Người nước B đều đáng yêu như em sao, hết chiến tranh ở đây chị sẽ sang nước B du lịch mới được. À chị tên là Tần Bối Bối, năm nay chạm ngưỡng ba mươi rồi, là bác sĩ của nước H.”
Sơn Chi gật gù, hơi mím môi, cô nghiêng đầu sang, hỏi: “Chị đến đây lâu chưa?”
“Đến được hơn một tháng rồi.” còn không quên dặn dò cô: “Ở đây em không được đi lung tung đâu đấy, đôi khi b.o.m và đạn bay tới không thể lường trước được đâu, xung quanh có bộ đội đặc chủng bảo vệ căn cứ cứu viện y tế cũng không thể bỏ đề phòng, tốt nhất là nên đi quanh đây thôi, mà công việc ở đây bận rộn, chưa chắc gì em thảnh thơi để mà dạo chơi.”
Sơn Chi gật gù ngoan ngoãn ghi nhớ.
“À đúng rồi, ở đây có rất nhiều quân nhân ngoại quốc, không chừng sẽ có người đến từ nước B đó, chắc hẳn họ thuộc nhóm đặc chủng chống khủng bố. Chị kể em nghe, trong đó nổi bật nhất là tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, là một xạ thủ cực kỳ giỏi, nhờ anh ta mà g.i.ế.c được mấy trăm tên giặc, anh ta còn biết đặt bom, gỡ bom, đúng là vừa đẹp trai vừa đa tài mà.”
Cô chớp mắt, tò mò lại hỏi: “Chị có gặp qua chưa?”
Tần Bối Bối gật đầu, gương mặt bỗng nhiên toát ra mâu thuẫn: “Nhưng anh ta lạnh nhạt lắm, không có thân thiện như mấy anh lính kia đâu, không phải dạng bất lịch sự nhưng anh ta luôn giữ khoảng cách với nữ giới. Nói chung, anh ta không thích tiếp xúc với phái nữ, nhưng gương mặt đẹp trai kia không thể khiến nữ nhân dừng yêu được.”
Sơn Chi khẽ cười, đôi mắt cong cong tinh nghịch, Tần Bối Bối cũng cười theo. Hai người ngồi trên khúc thân cây gỗ đã ngã xuống, chỗ cũng gần lều của quân nhân nhất. Lúc cả hai trò chuyện thì tiếng xe mô tô gầm rú chạy về, Sơn Chi hoảng hốt đứng bật dậy định chạy trốn, Tần Bối Bối kéo tay cô lại, nhấn vai cô ngồi xuống, hất cằm về phía trước, nhướn mày nói: “Nhắc tào tháo, tào tháo tới liền kìa.”