TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi - Chương 32

  1. Trang chủ
  2. Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi
  3. Chương 32
Prev
Next

Thế giới bỗng chốc yên tĩnh trở lại.

Khoảnh khắc ấy trôi qua rất chậm rất chậm, dưới nhiệt độ nóng như thiêu đốt hừng hực ấy, vòng tay của anh trở nên buốt lạnh hơn bao giờ hết.

Chỉ có điều trên gương mặt ấy rơi xuống một giọt nước nóng hổi. Giọt nước ấy đã khiến cõi lòng cô tựa như bị bỏng rát đến run rẩy.

Những tiếng bước chân ồn ào rối loạn ào ạt truyền đến.

Cánh môi Sơn Chi run rẩy, vành mắt đỏ bừng, run rẩy ôm trán người nọ, khàn giọng kêu lên: “Tống Miên! Tống Miên, anh làm sao vậy, máu, m.á.u nhiều quá, anh đừng làm em sợ…”

“Tống Miên…”

Máu trên trán rơi xuống thành hàng, làm ướt cả cổ áo, đầu óc trở nên mơ hồ, anh lắc mạnh vài cái cho thanh tỉnh, ôm Sơn Chi mà hơi thở gấp gáp, anh thều thào nói: “Tôi không sao, em có bị thương ở đâu không? Để tôi xem xem.”

Ngoại trừ bị trầy xước ra thì không có vấn đề gì khác.

Anh thở phào nhẹ nhõm, trên trán truyền ập tới cơn đau cùng cơn choáng váng, anh nhăn mặt khó chịu, ôm lấy đầu.

Sơn Chi gấp gáp bịt chặt miệng vết thương: “Tống Miên, trán anh chảy nhiều quá, em băng bó cho anh, anh mau ngồi xuống đây.”

“Không sao.” Anh dùng ống tay áo giữ lấy miệng vết thương, đáp: “Ở đây còn rất nhiều việc, không thể trì hoãn.”

Trong lúc tất bật chữa cháy, Tống Miên luôn cảm thấy rất bất an, cảm giác như bản thân sắp mất một thứ vô cùng quan trọng, cho nên bất chấp tình hình lửa cháy phừng phừng, chạy về sau lưng chùa. Vừa đến đã nghe tiếng thét vô vọng, lúc đó, tim anh như bị ai bóp chặt, hàng ngàn mũi d.a.o cùng lúc đ.â.m vào, vô cùng đau đớn, anh hoảng hốt xông vào.

Lại nghĩ rằng, nếu như anh không quay lại, có phải sẽ vĩnh viễn mất đi Sơn Chi không.

Cho nên, Tống Miên bất chấp tất cả quay về.

Trước khi ngôi chùa đổ sập hoá thành biển lửa lớn, trong đầu anh chỉ nghĩ đến Sơn Chi, không nhìn thấy một thanh trụ bất ngờ ập tới, phản ứng duy nhất lúc đó là dùng thân mình chở che người con gái trong lòng, trán bị đập một cái m.á.u liền tuôn ra như thác.

Sơn Chi níu lấy tay áo của Tống Miên, xé góc khăn mà băng bó.

Cô nghẹn ngào tự trách, mọi chuyện đều do cô mà ra.

“Nếu em không quay lại cứu người kia thì anh sẽ không bị như vầy. Lại còn cứu kẻ sát nhân, em đúng là đồ ngu mà.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, không nhịn được mà giàn giụa quanh khoé mắt: “Tống Miên, em xin lỗi.”

“Không phải lỗi của em, nơi này địch ta lẫn lộn, không thể phân biệt rõ ràng, khó trách em đề phòng được bọn chúng.”

Tống Miên hai tay ôm lấy gương mặt Sơn Chi, dùng đầu ngón tay cái lau nhẹ đi nước mắt, làn da mịn màng bị bàn tay khô ráp ma sát vào khiến cô hơi ngứa, Sơn Chi cọ cọ vào.

“Đi thôi.” Anh nắm tay cô đứng dậy, dắt đi xuống con đường dốc ở phía dưới.

Sắc trời dần dần sáng tỏa.

Đám lửa dần nguội lạnh, trả lại ánh quang của mặt trời, chỉ là cây cối quang cảnh chỉ còn lại những mảnh đen bèo nhèo đổ nát, khói đen bốc lên mang theo mùi khét khó ngửi. Mấy tiếng trước, nơi này an tĩnh bình yên, hùng vĩ núi non, giờ đây lưu lại quang cảnh điêu tàn tang thương.

Xuống dưới chân núi, ai nấy đều bị thương, không nặng thì là nhẹ. Sơn Chi còn thấy một người khiến cô căm giận, là kẻ cô cứu cũng là kẻ nhốt cô ở trong phòng bếp.

Hắn bị binh sĩ trói tay trói chân, dù bị s.ú.n.g chĩa vào đầu nhưng sâu trong đôi mắt kia gợn lên sự nhởn nhơ lại khiêu khích.

Sơn Chi yên lặng đi tới, đứng nhìn hắn vài giây.

Hắn nhếch mép cười đắc ý.

Sơn Chi không ngần ngại cho hắn ta một cú đạp trời giáng, ngay cả hai chiến sĩ đang canh gác cũng phải trố mắt kinh ngạc.

Một tiếng hự vô cùng đau khổ. Hắn ngã oặt xuống, ôm lấy vùng bụng vừa bị đạp, trừng mắt nhìn cô, miệng khép mở dữ dội, chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp.

Giống như không đủ, đôi chân không trì hoãn cho hắn thêm vài cú.

Tống Miên chứng kiến cảnh hãi hùng này, chỉ kịp nuốt một ngụm. Chạy đến, vội vã kéo Sơn Chi ra.

Nhưng trong đôi mắt cô chỉ có hình ảnh Tống Miên đầu rơi đầy máu, nó khiến sự căm thù bùng cháy. Suy nghĩ hiện tại chính là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.

Tống Miên nhìn cô gái trong lòng nổi cơn bão tố liền hơi trầm mặc.

Trước đây anh có nghe ba Tống nói, con gái giận dữ là vô cùng đáng sợ. Lúc đó anh còn không tin, còn bảo chắc chắn là do ba nhát.

Còn bây giờ, rành rành trước mặt, anh có chút không nói nên lời. Đôi mắt dáo dác dè chừng nhìn nét mặt Sơn Chi, anh hơi rùng mình.

Ah sợ lắm, anh biết sợ chứ.

“Được rồi được rồi Sơn Chi, chúng ta còn phải thẩm vấn hắn, em đánh nữa hắn sẽ c.h.ế.t đấy.”

Không hiểu sức ở đâu ra mà hôm nay anh thậm chí còn không thể giữ chặt người con gái cao ngang n.g.ự.c mình.

“Tại hắn mà anh bị thương, em nhất định phải đánh hắn!” Cô giận dữ, hai mắt trừng lên vô cùng bất mãn.

Tống Miên khẽ mím môi, chần chừ, buông lỏng tay ra.

“Em… đánh thêm hai cái nữa thôi đấy, chỉ hai cái thôi.”

“Được.” nói xong là triển luôn.

Cái nụ cười khiêu khích của gã kia đổi lại hai con mắt bầm tím và hai chiếc răng cửa bị rụng rời, người ngượm toàn dấu chân.

Sơn Chi dùng chân mà đạp, không dùng tay đánh, cô dồn hết sức của mình vào chân phải, mỗi lực hạ xuống đều khiến gã gào thét như heo thọc tiết.

Trước khi bị Tống Miên kéo đi, Sơn Chi còn nán lại, quay đầu nhìn, gương mặt hung dữ nói: “Nếu còn bày ra cái nụ cười đó, thì đừng có trách rụng thêm mấy cây răng nữa nha.” dứt lời đưa nắm đ.ấ.m nhỏ ra hù doạ.

Tống Miên: “…”

Đồng chí 1: “…”

Đồng chí 2: “…”

Và nhiều đồng chí xung quanh: “…”

Sau khi chứng kiến cảnh bạo hành của Sơn Chi, Tống Miên rút ra được rằng *Đừng nên chọc vào con gái*

Chad vỗ vai anh nói với giọng điệu an ủi và san sẻ: “Đời của cậu sau này còn dài, ráng mà an phận đi nha.”

Tống Miên: “…”

Đám lửa kia gần như cướp hết thiên nhiên của nơi này, bọn anh phải cực khổ chạy nhanh đến chỗ suối lấy nước, rồi liên hệ với quân chính phủ cầu viện cứu hoả. Đồng thời, bắt tên khủng bố phóng hoả, bây giờ nhìn mặt ai cũng đen đen nhám nhám, có người còn bị phổng nặng, trên lưng là mảnh lớn bong tróc sưng đỏ và nhiều vết phổng bự đang phồng lên.

Thiệt hại quân sĩ không có, bọn họ đa số bị phổng, còn dân thì đã c.h.ế.t hai người, cụ thể là hai sư thầy, bọn họ trấn giữ ở chùa không chạy trốn.

Đoạn hồi ức bị ngọn lửa vây quanh và cảm giác ngạt thở khi hít phải lớp khói dày đặc muốn té xỉu vô cùng thống khổ và khó chịu, trong nháy mắt trở nên vô cùng khiếp đảm.

Khi ấy vốn dĩ Sơn Chi đã chạy đi rồi nhưng nghe thấy tiếng kêu cứu mạng nên mới dừng lại. Nếu cô đi tiếp mọi chuyện sẽ không có việc gì.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 32"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull