TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi - Chương 35

  1. Trang chủ
  2. Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi
  3. Chương 35
Prev
Next

Trước mắt là một mảnh tối đen, đã làm cản trở rất nhiều chuyện, Tống Miên chỉ có thể dùng đôi tay và thính giác của mình xác định những âm thanh vụn vặt xung quanh truyền đến. Bàn tay xước xát tươm m.á.u không ngừng di chuyển, mò mẩn. Qua chốc lát, Tống Miên mơ hồ có thể hiểu được đôi chút về tình trạng hiện giờ của cả hai.

Bọn họ đang bị bao vây, nói chính xác là bị chôn vùi dưới lớp đất cát và cây cối. Nếu không ngờ có chiếc bàn gỗ này, có lẽ cả hai khó sống nỗi. Nhưng đây chỉ là tạm thời, nếu ở dưới này quá lâu thì cuối cùng cũng phải chết, vì không có oxi để thở, hô hấp hiện tại cũng trở nên khó khăn.

Cả hai thở hổn hển, trong cái nơi tối tăm này chỉ toàn tiếng thở nặng nhọc vang lên, mệt gần như muốn đứt hơi. Không khí ở đây bị hạn chế, hô hấp khó khăn vô cùng.

Sau khi tai nạn xảy ra, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, hai người thậm chí cũng không biết mình đã bị chôn bao sâu, góc nhỏ tăm tối này phảng phất như đã bị thế giới lãng quên.

Sơn Chi tựa đầu vào chân bàn, bất lực thẩn thờ, trong không gian bí bách, cô nhìn anh khẽ hỏi:

“Tống Miên, anh sợ không?”

Với tình thế như này, cái c.h.ế.t vô cùng gần, cô muốn biết câu trả lời thật lòng của anh.

Cô muốn biết rõ chàng binh lính này, trong lúc hiểm nguy, liệu có run sợ trước cái chết?

Nghe được câu hỏi, Tống Miên chỉ nhàn nhạt cong môi cười thật khẽ, giọng nói nhẹ tênh, thản nhiên: “Đã nói với em bao nhiêu lần, em đem lời nói của tôi vứt ra sau đầu rồi phải không?”

“Em nhớ, nhưg em vẫn muốn hỏi anh lại.” câu trả lời của anh, cô đã biết trước rồi, chỉ là muốn xác nhận mà thôi.

Anh là người lính, cho nên…

“Tôi không sợ chết, vì nó là người bạn luôn cận kề bên tôi. Sơn Chi hãy nhớ kỹ câu nói này và khắc nó sâu vào trong tim em.”  

“Giờ khắc này, tôi không sợ những gì tiếp theo sẽ đến với mình, nhưng tôi lại sợ một điều…” gương mặt Tống Miên thoáng hiện lên sự ẩn nhẫn đau khổ, mọi sắc thái này đều thu vào mắt Sơn Chi.

Anh nói tiếp: “Sợ em bỏ mạng tại nơi này, thanh xuân của em còn rất dài, vốn dĩ em nên hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc, chứ không phải bỏ mạng chôn vùi sâu dưới lòng đất cùng với tôi.”

Trái tim Sơn Chi bỗng chốc nhói lên, cô nghẹn ngào trả lời:

“Nhưng em lại cho rằng điều đó thật may mắn, được ở cùng với anh, mọi hoàn cảnh gì em cũng có thể chấp nhận.”

Xung quanh một mảnh lặng thinh, trước mắt một mảnh mơ hồ, trong tim một mảnh rỉ máu, suy cho cùng là tĩnh lặng đến đau đớn.

Rất lâu sau đó, Tống Miên mới lên tiếng đáp lại.

“Sơn Chi, tôi thân là lính bảo vệ hoà bình, tính mạng như treo trên đầu súng, mà bản thân em, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành goá phụ.”

“Em vẫn cố chấp thích tôi sao?”

 “Thích.” Cô xoa lên n.g.ự.c trái: “Tống Miên, tình cảm của em đã không còn dừng ở một từ ‘thích’ nữa.”  

“Sơn Chi, em thật ngốc. Em không nên lấy tương lai của mình làm chuyện liều.”

Khi sạt lở đất xảy ra, lính Burnice cũng biết tình huống bên này, nghĩ đến đám khủng bố giải quyết sạch sẽ ai nấy đều hân hoan, nhưng nghĩ đến Tống Miên thì mặt mày ai cũng xám xịt.

Đợi đến khi cơn sạt lở êm ắng, các đội chia nhau ra tìm Tống Miên, dù cho phần trăm sống sót rất thấp bọn họ cũng phải tìm cho được.

“Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác.”

Mấy tiếng trước đó, nơi này kà ngọn đồi cao cao, giờ khắc này lại như một bãi hoang tàn. Các binh sĩ chia nhau ra hành động, khắp dải đồi toàn là màu áo quân nhân.

Clinton hô lớn: “Máy dò số một không có tín hiệu!”

Silas đứng trên thân cây gỗ, sắc mặt âm trầm, giọng nói cũng mang theo bất lực tuyệt vọng: “Máy dò số năm không khả quan!”

“…” Từng thông báo được hô lên cứ như đem toàn bộ hy vọng từng chút một dập tắt.

Chỉ huy Ui đau đầu, day day thái dương, uể oải phân lệnh xuống: “Tiếp tục tìm cho bằng được đồng chí Song, khi máy dò có phản ứng ngay lập tức đào lên!”

“Rõ, thưa chỉ huy.”

Chỉ mong hai người kia đừng bị vùi quá sâu, nếu không máy dò cũng không thể làm gì được.

**

Hai người bị nhốt dưới lòng đất, lúc này chẳng ai biết là ban ngày hay ban đêm, cũng không rõ là mấy giờ rồi, bọn họ đã ở đây bao lâu rồi.

Chỉ biết rằng, sức lực kiệt quệ, oxi ít ỏi.

Các đồng chí ơi, hãy đến đây cứu chúng tôi với.

Thể lực Sơn Chi vốn dĩ rất yếu, cả người kiệt quệ nhìn không có chút sức lực nào, mái tóc bù xù mặt mày toàn bụi bẩn, quần áo có chút rách rưới, nằm la liệt trên cát bụi, trông thảm thương vô cùng.

Tống Miên cũng chẳng khả quan mấy, vết thương trên đầu và trên vai cứ ỉ ôi hành hạ từng phút giây. Giờ đây anh hơi khó chịu, cảm thấy bản thân nóng bức.

Sơn Chi nhìn mồ hôi trên người anh túa ra như thác đổ, lòm còm bò dậy, bàn tay nhức nhối áp lên trán, cô trợn mắt kinh hô: “Anh sốt rồi.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 35"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull