Xa xa một ngôi nhà cấp bốn bình dị, hai bóng dáng đang nôn nóng đi qua đi lại trước hiên nhà, điệu bộ ngóng trông. Đến khi thấy được Sơn Chi và Tống Miên, hai người họ liền rạng rỡ vui mừng chạy ra chào đón.
Sơn Chi cúi người, hơi căng thẳng nói: “Con chào bác trai, bác gái ạ.”
“Về rồi về rồi, con là Sơn Chi có phải không? Ây da, cái thằng nhóc Miên này sao không đem dù theo, làm cho con gái người ta đổ mồ hôi nhễ nhại rồi nè, mau vào nhà đi, hôm nay mẹ làm nhiều món lắm. À đúng rồi, ông bà ngoại có ghé qua chơi nữa đó.”
Mẹ Tống cười tươi, còn chu đáo dùng khăn lau mồ hôi cho Sơn Chi, ánh mắt nhìn cô ngập tràn sự dịu dàng của một người mẹ.
Ba Tống dù ít nói nhưng không giấu nổi niềm vui trong mắt, ông cười nói: “Đi đường xa chắc mệt lắm rồi, mau vào nhà đi hai đứa.”
“Vâng.”
Trước mặt ba mẹ, Tống Miên thản nhiên thoải mái nắm tay Sơn Chi dắt vào nhà, Sơn Chi hay ngại ngùng, cô rụt rịch muốn rút ra, anh lại càng nắm chặt hơn, sau một cuộc giằng co, cô giơ cờ trắng, đành cho anh nắm lấy.
Mà cảnh này thu vào tầm mắt ba mẹ Tống, cả hai người nhìn nhau cười hài lòng.
Trên bàn ăn, bà nội của Tống Miên ngồi bên cạnh cô liên tục gấp thức ăn. Dù bà lớn tuổi, tay hay run nhưng vẫn vui vẻ săn sóc cho cô, ông bà ngoại của anh cũng không ngoại lệ. Sơn Chi được chăm sóc từ nhiều phía mà trở nên ngại ngùng.
Mọi món ăn đều do mẹ Tống Miên nấu, nghe anh nói, trước đây bà ấy là đầu bếp của một nhà hàng, sau này nhà hàng đó đóng cửa, bà ấy cũng về xã nên không còn làm nghề này nữa.
Bàn ăn rôm rả, vừa ăn vừa kể chuyện, từ đó khiến cô hiểu nhiều hơn về chàng quân nhân bên cạnh mình.
Bà nội Tống cười hiền hoà, nói: “Nhóc Miên này hồi nhỏ rất thích làm siêu nhân bảo vệ hoà bình lắm, nó hay lấy cái áo màu đỏ của bà ra làm áo giáp biến hình, còn nói cái gì mà *siêu nhân đỏ biến hình* bây giờ lớn rồi, siêu nhân đỏ cũng tới lúc có vợ rồi.”
Sơn Chi cười ngặt nghẽo, cười đến độ mặt mày đỏ bừng.
“Bà nội, chuyện qua lâu rồi, bà đừng kể nữa mà.” Vành tai anh đỏ ửng, ngượng chín mặt.
Ông ngoại cũng không thể bỏ lỡ đại hội ôn lại chuyện xưa, vừa nói vừa cười khà khà:
“Nó hay leo lên cây ổi của ông nữa, mỗi lần giả làm siêu anh hùng và quái vật trên ti vi, nó đều đánh người ta kêu cha gọi mẹ, bị cha mẹ người ta máng vốn, ông xách roi thì nó nhanh chân leo tuốt lên ngọn cây ổi không chịu xuống, đến chiều tối, đói bụng quá cũng chịu vác mặt về nhà.”
“Thời gian nhanh quá, mới đó mà siêu nhân đỏ đã trở thành một người lính đặc chủng của Tổ quốc rồi.”
“Hồi nhỏ nó hay nghịch phá lung tung, nhưng được cái là hay giúp người khác, tiếng xấu cũng giảm đi vài phần.”
“…”
Trên mâm cơm, anh một câu tôi một câu, nói đến quên trời đất. Tống Miên ngồi đó, chỉ biết câm nín, cười trừ.
Anh nhìn nụ cười thoải mái của Sơn Chi, khẽ trừng mắt, cô lén đáp trả bằng một khuôn mặt dí dỏm.
Tống Miên phì cười.
Nhân lúc mọi người nói đến chuyện xưa cũ, Sơn Chi ghé đầu thầm thì: “Anh Miên, cứu em với, ông bà gắp cho em nhiều quá, em ăn không hết, anh nhìn này, chén của em thành ngọn núi luôn rồi.” giọng cô đầy đáng thương, anh nghe sao cũng không đành, liền nói: “Em ăn không hết thì để đó anh ăn cho.”
Sơn Chi hơi lo, nhìn đồ ăn rồi nhìn anh, cau cau chân mày: “Nhiều lắm luôn á.”
Anh cười: “Không sao, bụng anh là thái bình dương, có thể chứa được bao nhiêu đó, bao gồm cả em.” giọng điệu Tống Miên mờ ám, mang theo hơi thở nóng ấm, trêu chọc phả vào vành tai cô đến đỏ bừng.
Ây da, bé Chi của anh rất hay đỏ mặt đỏ tai nha.
Sơn Chi vừa xấu hổ vừa mất tự nhiên, nâng mí mắt thấy mọi người vẫn không hề để ý bên này, an tâm đôi chút nhưng vẫn trong trạng thái chột dạ.
Cô mím môi, nhăn mày, thấp giọng cảnh cáo: “Anh đừng có nói bậy bạ mà.”
Anh khịt mũi, bộ dạng như mình vô tội, nhún vai nói: “Anh có ý gì bậy bạ đâu, là do em suy nghĩ đi đâu ấy chứ.”
Sơn Chi mặt nóng bừng bừng.
Dù trêu cô đến đâu, anh vẫn cưng chiều gấp thức ăn nhiều như núi nhỏ trong chén của cô sang chén của mình.
Thoáng chốc, chén của Sơn Chi đã vơi dần và cạn đáy.
“Con đi lấy nước.”
Anh đứng dậy đi vào nhà bếp.
Bà nội đột ngột đặt hai con tôm đã bóc sẵn vỏ vào chén trống không của Sơn Chi, gương mặt hiền từ nhìn cô đầy yêu thương, nói nhỏ: “Nhóc Miên rất thích ăn tôm, nhưng không thích bóc vỏ, bà bóc cho cháu hai con, cháu mau ăn đi.”
Sơn Chi nhìn tôm trong chén, rồi nhìn lại nụ cười ấm áp của bà, thực sự không nỡ phụ lòng của bà. Cô cám ơn bà một tiếng, chần chừ gấp tôm bỏ vào miệng, nhai thật nhanh rồi nuốt xuống.
Bà thấy Tống Miên đi ra, hô lớn: “Nhóc Miên lớn rồi tự bóc vỏ tôm nhá, hôm nay bà chỉ bóc cho bé Chi thôi.”
Nhanh chóng sắc mặt Tống Miên trầm xuống, anh nhìn Sơn Chi giây lát, rồi thấp giọng lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”
Sơn Chi lắc đầu, cười vui vẻ: “Ăn ít chắc là không sao đâu ạ.”
Cơm nước xong xuôi cũng đến gần giữa trưa, ông bà ngoại ra về trước.
Sơn Chi muốn phụ rửa bát nhưng bà nội và mẹ Tống không cho, dứt khoát đuổi cô ra khỏi nhà bếp.
Từ khi ăn hai con tôm kia, sắc mặt và tinh thần của cô không tốt lắm, bà và mẹ Tống thấy được mới không cho cô phụ, tưởng cô đi đường xa mệt nên muốn cô đi nghỉ ngơi.
Sơn Chi nhịn được một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được, bịt miệng, chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Khi cô nôn xong, mặt mũi đỏ bừng đi ra ngoài, chẳng biết Tống Miên đứng bên ngoài từ khi nào. Anh hỏi cô làm gì mà lâu thế, cô cũng chỉ cười gượng nói: “Em không cẩn thận để nước chảy vào mắt ạ.”
Đến khi Sơn Chi khuất bóng, Tống Miên mới dựa lưng vào tường, nhìn bóng dáng cô biến mất ở lối đi, giọng anh khàn khàn vang lên trong góc tôi: “Sơn Chi, em muốn lừa ai vậy chứ.”
Trong phòng khách, giọng của ba Tống vang lên: “Con đi đâu vậy Miên?”
Mười phút sau, Tống Miên trở về với một túi nilon.
Kéo Sơn Chi vào phòng mình, tự tay lấy thuốc, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Anh đặt thuốc vào trong tay Sơn Chi, trên tay cầm ly nước lọc.
“Uống thuốc vào là khoẻ liền, thuốc này hơi đắng một tí, em chịu khó chút, uống xong là có thể ngậm kẹo rồi, anh có mua cho em mấy viên.”
Sơn Chi cảm động, ngoan ngoãn uống hết.
Đúng như lời anh nói, thuốc này đắng thấy bà cố luôn, cô nhăn mặt đầy đau khổ, như uống phải thuốc độc vậy.
Tống Miên nhìn mà đau lòng theo, vội vàng xé kẹo đưa lên môi cô.
“Khá hơn chưa?”
Có lẽ một thời gian dài chưa nếm được cảm giác được quan tâm. Giờ khắc này cô lại muốn ỷ lại người đàn ông này.
Mắt Sơn Chi cay cay, đột ngột ôm chầm lấy Tống Miên, chui vào lòng n.g.ự.c vạm vỡ mà cọ cọ như chú mèo.
“Anh Miên, anh thật tốt.”
Một tay anh ôm lấy eo, một tay xoa xoa đầu cô, thủ thỉ: “Anh không tốt với em, thì nên tốt với ai đây hả?”
“Yêu anh c.h.ế.t đi được.” Cô dụi đầu mãnh liệt, y như cảm xúc tưng bừng đang bùng cháy trong tim mình.
Tống Miên cũng thuận theo: “Yêu em c.h.ế.t đi được.”
Cả hai người chỉ định sáng đi chiều về nhưng ngặt nỗi, buổi chiều mây đen kéo tới, đánh một trận bão lớn.
Nước từ mái tóc nhỏ giọt xuống, đôi gò má bừng đỏ, cánh môi mọng nước khẽ cắn in lên dấu răng nho nhỏ, còn dùng giọng điệu nũng nịu nói với anh như kêu mời, anh biết cô không cố ý làm vậy nhưng mà anh cũng là đấn nam nhi đó.
Không sao, cái đó anh có thể nhịn được, nhưng mà cô không lau khô tóc đã đi ra ngoài thì anh không chấp nhận được, để anh thấy cái cảnh… cái cảnh áo ướt, ôm sát vào… Anh còn có thể thấy đường nét của… áo lót bên trong.
Đẹp!
“Khụ khụ.”
“Khốn nạn quá.”
Tống Miên gõ vào đầu mình mấy cái, không ngừng chửi bới bản thân đồi trụy.
Sơn Chi phẩy phẩy cổ áo, bởi vì nước từ tóc chảy xuống nên một nửa bên đã ướt đẫm, dính sát vào vòng một của cô.