Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi - Chương 52
Lần trước sau khi biết hai người hẹn hò, cô ta đem một bụng tức tối về nhà kể hết cho bà Sơn nghe, nói rằng Sơn Chi cướp người cô ta thích, mọi lời nói bịa đặt, mọi tội danh cướp người đều do cô ta nhồi nhét vào đầu. Lúc đó, bà Sơn cảm thấy tức giận thay cô con gái của mình, nói rằng sẽ dạy dỗ Sơn Chi một bài học nhưng thành phố Hà rộng lớn thế này, biết tìm Sơn Chi ở đâu mà dạy dỗ, vừa hay hôm nay bắt gặp tại nơi này, là ông trời giúp bọn họ chăng?
Bà Sơn nháy mắt ra ám hiệu, tức là đồng ý.
Sơn Hương cười duyên dáng, hiếm lắm mới bố thí cho Sơn Chi một ánh mắt thiện chí, cô ta rộng lượng nói: “Em Chi này, hôm nay nhà chúng ta đãi tiệc chúc mừng Dĩ Quan về nước, hai đứa từ nhỏ là bạn thân còn là thanh mai trúc mã, thân quen như vậy cũng nên có mặt chúc mừng cho phải phép đúng không nào?”
Lời cô ta nói không phải là hoàn toàn sai, nhưng bọn cô cũng chỉ là tình bạn bình thường thôi, trong câu nói của Sơn Hương cứ như ám chỉ bọn họ nảy sinh tình cảm lâu rồi vậy.
Mà Sơn Hương chính là đang cố ý nói những lời này để gây hiềm khích, mục đích cuối cùng chính là muốn cho Tống Miên nghe, muốn cho anh biết, bản thân Sơn Chi từ nhỏ đã có đối tượng, và hiện tại người hợp với anh nhất chính là Sơn Hương này.
Sơn Chi rối rắm, cô biết rất rõ, trong dòng họ không một ai ưa mình ngoại trừ bà nội. Là đứa con thất bại, chẳng có ai muốn để vào mắt, về đó cũng chỉ làm hình nộm mặc cho người ta xỉa xói châm chọc, làm tấm bình phông nâng Sơn Hương là chính.
Nghĩ đến là Sơn Chi khó xử đau đầu, thâm tâm vẫn không muốn đi. Nhưng Tần Dĩ Quan là người giúp đỡ cô rất nhiều từ khi còn nhỏ, mỗi lần không có tiền đóng tiền sinh hoạt là cậu liền đóng thay cô, cây bút cô thích nhất cũng là do cậu ấy mua cho. Nếu bây giờ từ chối, bản thân Sơn chi chẳng khác nào kẻ vong ơn.
Cô nằm ở giữa hai cục diện rối rắm, vô cùng trắc trở.
Đột nhiên, Tống Miên hạ thấp người xuống, thấp giọng nói: “Anh đi với em, sợ gì những người đó chứ.”
Sơn Chi cắn môi, đặt tay lên khủy tay anh, hơi chần chừ: “Nhưng em…”
“Người ta đã nắm trọn cái đuôi của em rồi, thoát cách nào cũng vô dụng, chi bằng để anh cùng em đối mặt.”
“Cười tươi lên nào, có anh ở đây mà.” Anh đưa tay xoa xoa gò má Sơn Chi, ý cười trong mắt trên môi đầy cưng chiều.
Cô nhoẻo miệng cười.
Cô thích Tống Miên của cô nhất.
Tần Dĩ Quan bày tỏ muốn lái xe chở Sơn Chi, nhưng cô từ chối, cô muốn đi cùng bạn trai của mình. Song đó, không ai có thể ngăn chặn nổi, bởi vì lý do hết sức hợp lý. Sơn Hương không muốn bỏ qua bất kì cơ hội tiếp cận hay ngăn cản nào, cô ta làm điệu bộ ngây ngô bày tỏ rằng: “Mua đồ nhiều quá, để trên xe của Dĩ Quan cũng chiếm hết chỗ ngồi rồi, anh Tống, anh có thể cho em đi nhờ xe không, dù sao anh cũng đến nhà em một chuyến mà.”
Nhưng Tống Miên nào cho mặt mũi, lạnh lùng dứt khoát mà nói: “Cốp xe của Tần Dĩ Quan chắc còn trống đó.”
Cô ta trợn trắng cả mắt tức muốn nổ phổi, hậm hực ngồi vào xe Tần Dĩ Quan.
Sơn Chi thò người sang, nhỏ giọng hỏi: “Anh Miên, sao anh không cho chị ấy đi nhờ vậy ạ?”
“Xe này chỉ được chở bé Chi thôi, anh không muốn ngửi thấy mùi nào khác trên xe của mình.”
Tống Miên đánh tay lái, chạy theo sau xe Tần Dĩ Quan.
Trên đường đi, Sơn Chi luyên thuyên, nói với anh những nơi mà cô đi qua, những hàng quán, văn phòng phẩm, trường học, cô đều giới thiệu cho anh biết, mỗi khi đi ngang qua hàng tre xanh xanh, Sơn Chi đặc biệt cao hứng nói:
“Mấy cái bụi tre này nè, lúc nhỏ hay che nắng che mưa cho em lắm đó.”
Hay là những cây đèn xanh đỏ.
“Lúc nhỏ em cực kỳ sợ qua đường, những đứa bé khác đều có ba mẹ dắt tay qua đường, còn em chỉ có một mình thôi, em rất sợ khi xe đột nhiên chạy tới, nhưng rồi em dần dần quen, không còn sợ nữa. Nhờ đó mà em đã trở thành một đứa trẻ can đảm, còn dẫn các bạn khác qua đường nữa cơ, người lớn tuổi nè, người khuyết tật nè, nhiều lắm luôn, em cảm thấy em giống như một thiên thần vậy.”
Ngồi yên lắng tai nghe cô nói, anh chợt nhận ra, mọi ngõ ngách của tuổi thơ, bé Chi của anh đều đặt dấu chân lên, đặc biệt cô độc.