Site icon TruyenVnFull

Vết Nứt Con Tim – Ninh Thi - Chương 54

Ánh nắng rực rỡ của hoàng hôn vẫn đang chói loá xuyên qua từng khe lá mỏng manh, khiến cho mọi góc cạnh sắc sảo trở nên dịu dàng một cách mơ hồ. Sơn Chi nhìn lông mi thật dài cứ lay động theo từng cái chớp mắt, lay động đến trái tim cô cũng loạn nhịp.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Đồng tử Sơn Chi khẽ co giãn, kinh ngạc nhìn Tống Miên đến mức nước mắt túa ra từ khắc nào cũng chẳng hay.

Cô xúc động nghẹn ngào, nhìn anh như thể hoá thành kho báu.

Thì ra, Tống Miên của cô cũng thích cô nhiều đến như vậy.

Trên môi Sơn Chi là nụ cười vui mừng ngờ nghệch nhưng ở khoé mắt lại có hai hàng lệ không thể tự chủ mà rơi ra càng nhiều.

“Anh Miên… Em rất vui, rất vui đó. Đây là lần đầu tiên em nghe được những lời như thế này. Em nghe rồi, em biết đây là cảm giác gì rồi.”

Cô vừa nghẹn ngào vừa vội vã lau nước mắt, vô cùng mừng rỡ.

Điều nhỏ nhoi này thật hiếm hoi.

Lời nói của Sơn Chi lọt vào tai Tống Miên như hàng ngàn nhát dao, một câu nói giản đơn như thế, vậy mà chẳng có ai thật lòng nói với cô, chẳng có ai cả.

Tống Miên đột ngột vươn tay, ôm lấy cô vào lòng, ra sức siết chặt như muốn khảm cô vào mình. Trái tim anh đau quá, thật sự đau đến mức chẳng thể thở nổi.

“Anh thương em, Chi.”

Sống mũi cô nóng hổi, vành mắt đỏ ửng dần dần hiện ra một màng hơi nước dày đặc.

Sơn Chi oà khóc, nức nở trong lòng anh. Giờ khắc này, bao nỗi niềm tủi thân bấy lâu cùng hạnh phúc trực trào, cô khóc như đứa trẻ chịu uất ức thật nhiều.

Khóc cho sự khinh khi, khóc cho sự bấp bênh của cuộc đời, khóc vì sự thất bại bấy lâu của bản thân và cuối cùng, khóc vì Tống Miên đã yêu cô nhiều đến vậy.

**

Sơn Chi trở tay đóng cửa lại, đi ra khỏi nhà.

Nước mưa rơi xuống ô kêu tí tách, trên mặt đất có một vũng nước nhỏ, nếu không chú ý sẽ giẫm phải. Rõ ràng là vào mùa hè oi bức, bỗng dưng đêm qua lại có một cơn mưa bất chợt ghé qua, thật làm người ta bất ngờ.

Bên ngoài, xe cộ tấp nập qua lại, xung quanh bộn bề người hối hả, tiếng kêu gọi của các hàng quán ăn không ngừng vang lên. Sơn Chi nâng cổ tay nhìn đồng hồ.

Chín giờ bốn mươi phút sáng.

Cô men theo đường nhựa đi thẳng tới phía trước, quẹo phải rồi đi đến trạm xe buýt thường ngày.

Hôm nay Sơn Chi muốn đến siêu thị mua một ít đồ ăn, cô muốn tự tay làm đồ ăn cho Tống Miên.

Cô phát hiện ra, Tống Miên cực kỳ thích ăn bánh ngọt.

Vậy mà lúc trước cô cho kẹo, anh lại nhăn mặt nhăn mũi chê bai cô con nít, giờ thì bị cô nắm cái đuôi rồi.

Túi xách rung lên mấy cái, Sơn Chi vội vàng lấy ra.

Số điện thoại này khá quen, Sơn Chi bắt máy.

“Sơn Chi, là mình đây.”  

Giọng nói này làm sao mà cô quên cho được, liền cười nói: “Ồ, Dĩ Quan cậu gọi cho mình có việc gì hả?”

Tần Dĩ Quan tựa lưng vào cửa sổ, ngắm chú chim đậu trên nhành cây nhà mình, chăm chú nhìn nó, cong cong khoé môi: “Lát cậu rảnh không? Mình có chuyện muốn nói với cậu.”

“Có chuyện muốn nói với mình sao? Không nói qia điện thoại được hả Dĩ Quan?”

“Không được, quan trọng lắm.”

“Ờ ờ, vậy mấy giờ thì mình gặp mặt?”

“Mười một giờ, có gì mình chở cậu đi ăn trưa luôn.”

“Mình ăn rồi, đi ra quán nước được không?”

“Được, chốt!”

Sơn Chi cúp máy, nhìn màn hình tối thui khẽ thở dài, ngửa đầu than vãn trong lòng. Vậy bánh ngọt của anh Tống Miên nhà cô phải làm sao đây, cô đòi mang đến cho anh, anh còn bảo sẽ qua đón cô, ây da làm sao đây.

Cô vò đầu bứt tóc, cuối cùng hết cách phải gọi cho bạn trai.

Tống Miên đang ở đơn vị, hôm nay Vương Đình có việc nên bảo anh đến thay anh ấy quản lý đám lính mới nhập ngũ vào.

Đang là giờ giải lao nên Tống Miên không có về phòng của mình mà đi vòng quanh tưới rau cùng các chiến sĩ. Một đồng chí có vẻ hối hả chạy tới, hổn hển thét lên: “Thiếu tá Tống, tôi vừa nghe thấy có tiếng chuông reo lên từ phòng của đồng chí, hình như có người gọi đến.”  

Tống Miên bỏ gáo nước xuống, đi ngang qua vỗ một cái lên vai đồng chí kia, cười cười gật đầu nói: “Cám ơn đồng chí.”

Exit mobile version