TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi - Chương 57

  1. Trang chủ
  2. Vết Nứt Con Tim - Ninh Thi
  3. Chương 57
Prev
Next

Tối đến.

Sơn Chi cầm ly sữa tươi uống một ngụm, dán mắt lên máy vi tính màu đen, ánh mắt chăm chú nghiên cứu các bệnh án, thường ngày vẫn chăm chỉ học tập, trao dồi kinh nghiệm.

Trước khi đi ngủ, Sơn Chi lấy con heo đất nhỏ của mình ra.

Đây là quà sinh nhật bà nội tặng lúc cô mười lăm tuổi.

Cô lấy ra mấy tờ tiền giấy lẻ tẻ nằm lẫn với mười mấy xu từ trong túi xách. Đếm qua một lượt, được hai mươi ba nghìn và mười đồng xu năm trăm đồng, cô chống cằm, nhíu mày suy tư.

Nếu cô để dành tới mười năm sau, đập ra không biết được bao nhiêu nhỉ, lúc đó cô sẽ lấy tiền đó mua quà cho bà nội.

Cô kéo hộc tủ ra, sắp xếp các loại sách vở giấy nháp bỏ vào ngay ngắn.

Một chiếc kẹp tóc màu da trời be bé nằm yên trong một góc nhỏ. Cô nhớ, đây là quà mà ba đã tặng khi cô được giải nhất môn toán.

Nhưng sự thật lại luôn luôn tàn nhẫn.

Đây vốn dĩ là thứ Sơn Hương không cần.

Là đồ mà chị ta đã vứt đi.

Những thứ chị gái không cần, ba mẹ sẽ đem nó đưa cho cô và nói là “tặng cho con gái”, còn cô thì ngu ngốc coi nó như bảo bối mà trân trọng.

Nhìn chiếc kẹp nằm trong lòng bàn tay, cô khẽ cuộn chặt, nhắm mắt hít một hơi sâu, cuối cùng vẫn không nỡ vứt đi, trả nó lại chỗ mà nó vẫn hay nằm.

Cuối cùng vẫn không thể từ bỏ được.

Sơn Chi cô thích nhặt những thứ người khác không cần đến thế sao?

Cô cười bi thương.

Không, không phải.

Chẳng qua những thứ này đều là một phần kí ức vui vẻ hiếm hoi. Bởi vì khi cho cô những thứ đó, cô mới nhận được vẻ mặt tươi cười của ba mẹ.

Hèn mọn đến thế.

Khổ sở đến vậy.

Cuối tuần này ở đơn vị tổ chức tiệc, có các lãnh đạo cao cấp tham gia dự tiệc. Vương Đình cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc, vừa hay kịp thời tham gia. Tống Miên mặc bộ vest màu đen, gương mặt tuấn tú vừa xuất hiện hiện đã khiến không biết bao nhiêu người say mê. Anh tùy ý chải mái tóc của mình lên, vầng trán lộ ra ngoài, dáng vẻ của một quý ông lịch lãm, lại không biết sự tùy ý đó khiến ngoại hình cùng gương mặt trở thành điểm chú ý của mọi cô gái trong cơ quan.

Buổi tiệc lần này còn có mặt Sơn Viễn, mà bản thân Sơn Hương được cha nâng đỡ nên đi đâu ông ta cũng kèm theo con gái để khoe mẽ.

Sơn Hương bắt gặp Tống Miên đang cụng ly uống rượu nói chuyện với một người, cô ta liền nói với ba một tiếng rồi nâng váy đi đến. Chỉ là chưa kịp hô một tiếng, đã thấy một cô gái ăn mặc đơn giản, váy dài áo sơ mi trắng đi tới bên cạnh anh, nâng ly rượu lên, Tống Miên nhàn nhạt cụng vào ly một cái, không nói gì, chỉ cho người kia mặt mũi mà thôi.

Sơn Hương thấy phục vụ đang đưa rượu cho khách, liền tới lấy một ly. Nở nụ cười duyên dáng đi tới: “Trùng hợp quá, gặp anh Tống ở đây, chúng ta thật có duyên.”

Cô ta đưa ly sang, ý định muốn anh nâng ly cụng vào một cái như cô gái kia. Cô ta tự tin lần này làm được, nhưng Tống Miên chỉ rũ mắt, ngửa đầu đem rượu trong ly uống hết.

Sắc mặt cô ta cứng đờ.

Uống xong, anh lãnh đạm thốt lên: “Duyên này tôi không dám nhận.”

Khoé môi Sơn Hương đóng băng, cảm thấy rất mất mặt, đặc biệt là có người con gái vừa được anh khách khí cụng ly, còn có một người đàn ông cùng anh nói chuyện vừa nãy.

Sắc mặt cô ta cứng đờ, xấu hổ không thể nào xấu hổ hơn.

Cô gái nọ thấy tình thế xấu hổ liền gỡ vây, cụng vào ly cô ta, thoải mái nói: “Xin chào, tôi là Thẩm Phiên, đồng nghiệp của Tống Miên.”

Sơn Hương nhìn người trước mặt bỗng nhiên đỏ mắt, Thẩm Phiên có nét đẹp vô cùng trưởng thành, rất hấp dẫn, đặc biệt là đồng tiền lúm hai bên má làm nụ cười trở nên hút mắt. Cánh môi đỏ mọng, đôi mắt hai mí rất sâu, rất giống những người ngoại quốc. Làn da của Thẩm Phiên không trắng, là loại da bánh mật, khoẻ khoắn quyến rũ.

Thẩm Phiên có lợi thế về chiều cao, nên đứng trước mặt cô ta làm cho cô ta cảm thấy mình bị Thẩm Phiên áp chế.

“Tôi là con gái của phó bí thư Sơn Viễn, Sơn Hương.”

Thẩm Phiên cười cười, phong độ của một người từ quân đội rèn luyện ra luôn rất khác biệt, trong nói chuyện không lôi gia thế ra để khoe mẽ nói khoát, chỉ cho Sơn Hương một nụ cười chỉnh chu đáp lễ.

Sơn Hương nhìn thái độ của Thẩm Phiên, còn cho rằng cô ấy nghe xong danh tiếng của ba mình liền dè dặt sợ hãi, trong lòng không khỏi đắc ý.

Sơn Viễn không thấy con gái nên đi tìm, rất may đã đi đến bên cạnh. Vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tống Miên, vẻ mặt trở nên khó chịu. Ông ta rất có ác cảm với Tống Miên.

Muốn lôi con gái đi, nhưng thấy ngoài Tống Miên ra còn có người quen, ông ta đành bấm bụng kiềm chế, cười vui vẻ chào hỏi: “Thẩm Phiên đấy à.”

“Chào chú Sơn, lâu rồi không gặp, chú vẫn phong độ như xưa.”

Ông ta cười khoái chí, khoát tay, mặt mày không giấu nổi vẻ tự đắc khi nghe thấy lời ca ngợi lẫn lộn thật giả: “Con nói quá rồi, chú Sơn sao bằng ba cháu chứ. À đây là con gái của chú, Sơn Hương.”

Thẩm Phiên trả lời: “Vâng, vừa rồi có chào hỏi qua.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 57"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull