Site icon TruyenVnFull

Vết Nứt Con Tim – Ninh Thi - Chương 59

Nhìn Tống Miên rồi lại nhìn cô gái ngủ say trên giường, lúng túng mở lời:

“Anh đặt cái này dưới cánh tay cô ấy, tám phút sau lấy ra mang đến cho bác sĩ. À nhớ canh thời gian nhé.”

Tống Miên nhìn nhiệt kế, bắt đầu luống cuống: “Tôi… tôi.”

Y tá nam chợt hỏi: “Anh không phải chồng cô ấy hả, tôi còn tưởng hai người là vợ chồng cơ đấy. Thôi, để tôi nhờ nữ y tá.”

Anh gật đầu.

Tám phút trôi qua, anh liền vội đứng lên kêu y tá.

Y tá lấy nhiệt kế ra mang cho bác sĩ, bác sĩ là một người đàn ông trung niên tầm năm mươi tuổi, giọng nói rất nhã nhặn dịu dàng: “39.4 độ, sốt cao đấy, cũng may là kịp thời đến bệnh viện, sốt cao mà để kéo dài lâu sẽ rất nguy hiểm.”  

Tống Miên sốt ruột hỏi: “Cô ấy sốt cao như vậy, có cách nào hạ sốt không?”

“Truyền ba chai dịch sẽ ổn thôi mà, mất khoảng tầm bốn tiếng đồng hồ, cậu nhớ canh khi dịch hết thì phải báo cho y tá thay. Tôi sẽ kê thêm toa thuốc, hôm nay chia ra uống làm ba lần, nếu đến mai nhiệt độ cơ thể vẫn chưa trở lại bình thường thì nhớ quay lại bệnh viện làm xét nghiệm. Còn nữa, bệnh đau bao tử của cô gái nhà cậu thế nào rồi?”

Bác sĩ sột soạt vừa viết toa thuốc, vừa hỏi.

“Tôi làm theo lời bác sĩ dặn, cô ấy ăn nhiều hơn trước, cũng đều độ rồi.”

Đây là bác sĩ đang khám bệnh cho cô mỗi khi cơn đau bao tử đến, cho nên, vị bác sĩ này hẳn là trở thành người quen.”

“Đợt lát cô gái kia tỉnh, chúng tôi sẽ kiểm tra lại.”

“Cám ơn bác sĩ.”

Anh đăng kí phòng đơn nên xung quanh rất yên tỉnh. Ánh mắt chăm chú nhìn người con gái anh yêu tái nhợt nằm trên gường, đôi mắt nhắm chặt.

Lát sau, một nữ y tá đi vào.

Y tá vào luồn kim cho Sơn Chi, còn Tống Miên thì khẽ cuộn ống tay áo cô lên, cánh tay mềm mại trắng ngần, gần như không nhìn thấy màu xanh của mạch máu.

Y tá nhìn một cái liền lo lắng nói: “Mạch m.á.u của bệnh nhân nhỏ quá không tìm thấy vein. Cô ấy còn đã ngủ thiếp đi, không thể siết c.h.ặ.t t.a.y để dễ dàng tìm vein được, nên phiền anh siết chặt cánh tay cô ấy dùm.”

Tống Miên đứng một bên, nghe y tá nói vậy cũng sốt sắng lên. Do dự đặt tay lên cánh tay cô, không dám bóp mạnh, anh sợ mạnh tay, tay Sơn Chi sẽ bị bầm.

Y tá loay hoay một lúc vẫn chưa chọn được vị trí chích vein liền kéo tay cô qua, vỗ bộp bộp lên mu bàn tay cô.

Dường như cảm nhận được cơn đau, cô hừ nhẹ lên, mày khó chịu cau lại.

Tống Miên nhìn cảnh này, đau lòng không tả nổi, cau mày lên tiếng nhắc nhở: “Cô y tá, phiền cô nhẹ tay một chút.”

Cuối cùng cũng tìm thấy vein, nữ y tá thở phào, cảm giác áp lực vô hình đã tan đi.

Cô ấy cảm giác vô cùng áp lực, nhất là khi chạm vào ánh mắt sắc bén của vị quân nhân kia, cô ấy cũng làm đúng công việc của mình mà, không tìm thấy vein chỉ có thể hành xử như vậy thôi, sao vị đồng chí kia lại muốn hành xác cô ấy vậy.

Ôi mẹ ơi, làm y tá khổ quá mà!

Y tá treo chai dịch lên xong xoay người đi ra ngoài.

Bốn tiếng đồng hồ nói ra nhanh cũng không nhanh, ngồi một chỗ thật sự rất khó chịu, nhưng Tống Miên lại chẳng than vãn lời nào, cứ hễ chai dịch hết anh lại lật đật chạy đi kêu y tá thay đi. Một cái cau mày hừ nhẹ của Sơn Chi đều khiến anh sốt sắng lo lắng đứng lên ngồi xuống không yên. Định ngồi xuống ghế, lại nghe tiếng gầm rì thỏ thẻ, anh nôn nóng chạy đến kéo chăn lên, đắp cho ngay ngắn.

Một giây một khắc chẳng dám lơ là.

Lần thứ mấy chỉnh lại chăn gối cũng chẳng biết, Tống Miên kéo nhẹ góc chăn, đưa mắt chiều chuộng nhìn Sơn Chi âu yếm.

Đôi mắt Sơn Chi nhắm nghiền, hàng mi dài vểnh cong như trẻ thơ, tóc mái rơi lòa xòa sang hai bên lộ ra vầng trán nhỏ xinh trắng ngần, cánh mũi khẽ phập phồng, cái miệng bé xíu he hé mở, hẳn là do đường hô hấp bị nghẹt, thở như vậy sẽ dễ chịu hơn, vì bị cảm nên hơi thở cô khò khè, vang lên như tiếng mèo nhỏ kêu.

Tống Miên cười khẽ, không giấu nổi sự yêu thương trong mắt.

Đây là thiên thần của anh.

Em bé nhà anh.

Đến giờ Tống Miên vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp Sơn Chi ở nước A, cô nhóc sợ sệt với đôi mắt to tròn làn da trắng mịn như thiên thần, phong cách ăn mặc nhỏ nhỏ xinh xinh tròn vo như trái banh, cùng với đôi chân ngắn lạch bạch chạy mỗi khi thấy anh vô cùng đáng yêu. Quả thật để lại cho anh ấn tượng sâu sắc, giờ thì thiên thần đó đã là của riêng anh rồi.

Exit mobile version