Sau khi tắm ra, trên người vẫn còn đọng lại những giọt nước li ti, điện thoại trên bàn vừa khéo réo lên, anh nhanh tay tắt chuông, quay người nhìn xem Sơn Chi có bị đánh thức hay không.
Nhìn thấy cô ngủ rất ngon, anh an tâm nghe máy.
[Bên lãnh đạo nói, nếu dời ngày thì ngày mốt đó cậu phải hoàn thành sáu bài kiểm tra sau đó bắt đầu kiểm tra năng lực b.ắ.n s.ú.n.g trong cùng một ngày luôn. Bọn họ đúng là bức người mà, không cho nghỉ ngơi mà đã dồn dập như vậy.]
Vương Đình bất mãn, hậm hực nói trong điện thoại.
Nếu như Tống Miên hoàn thành bốn bài kiểm tra hôm nay thì anh đỡ cực khổ rồi, nhưng bây giờ bên lãnh đạo nới tay nhắm mắt cho cơ hội thì anh chỉ có thể đồng ý, nếu không thì sẽ không còn bất kì cơ hội nào khác nữa.
[Được, ngày mốt em đến đó tiếp tục thực hiện.]
Tắt máy, anh thở dài, thông qua cửa sổ nhìn xuống thành phố phồn hoa.
Vẻ đẹp khi về đêm của thành phố Hà chưa bao giờ mất đi, mà càng ngày càng tô đậm nét lung linh của nó.
Đất nước A, bao giờ mới trở lại được dáng vẻ đẹp đẽ như ban đầu?
“Anh ơi~”
Sau lưng có âm thanh nhẹ như lông vũ cất lên, Tống Miên quay người, đi nhanh tới cạnh Sơn Chi, áp tay lên gò má cô khẽ xoa, thấp giọng nói: “Sao vậy, em ngủ không được hả?”
Sơn Chi chu chu đôi môi, mắt lim dim hé mở, ngáp dài ngáp ngắn, nũng nịu ôm cổ anh mà cọ cọ: “Lạnh quá, anh ôm ôm em ngủ có được không?”
Tống Miên đưa tay, xoa xoa sau đầu cô, cưng chiều mà cười khẽ: “Không được đâu. Ngoan nào, nằm xuống ngủ đi, anh kêu y tá lấy thêm chăn cho em nha.”
“Em muốn ngủ với anh hà.”
“Anh nằm cạnh đây mà, em nhìn qua là thấy anh rồi, ngoan ngoan nào.”
Mặt Sơn Chi phụng phịu.
Mỗi khi bị bệnh, cô luôn nũng nịu đòi hỏi, không cho sẽ quay mặt sang giận dỗi. Những tình huống đó, Tống Miên chỉ có thể thở dài đáp ứng cô.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Bất đắc dĩ thở dài, xoay người ôm lấy gối và chăn mỏng sang. Bất lực thốt nên lời:
“Rồi rồi, ôm em ngủ, lại đây với anh.” Anh leo lên giường, xốc chăn lên, cùng cô đắp chung một cái. Sơn Chi hí hửng cười cong mắt nhường chỗ cho anh.
Tống Miên đưa tay búng lên trán cô một cái: “Cho cười này.”
“Lại đây, anh ôm em ngủ.”
Sơn Chi nhích người, đưa tay vòng qua thắt lưng rắn chắc của anh khẽ ôm lấy, cô nhoẻo miệng cười tủm tỉm.
Đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau ngủ trên cùng một chiếc gường.
Vừa hồi hộp vừa mong chờ.
Tống Miên vòng tay qua đầu cô, để cô gối lên bắp tay mình, còn cánh tay thì kéo chăn lên, ôm bả vai Sơn Chi, tay còn lại đặt bên ngoài chăn, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn.
Anh thầm thì: “Ngủ ngon nhé, bé Chi.”
“Dạ, anh ngủ ngon ạ.”
Anh vừa với tay tắt đèn, bóng tối vừa bao trùm, một tiếng *chụt* vang lên trên môi, còn có tiếng cười hí hửng của ai đó.
“Tống Miên. Em yêu anh.” cô ngọt ngào nói.
Tim anh muốn chảy ra, hé môi cười ngại ngùng.
“Em đó, học thói này của ai vậy hả? Sến sẩm quá đi.” Anh kéo dài âm thanh, giọng điệu vừa vui sướng vừa dạy dỗ cô.
Cô ngóc đầu, cọ cọ lên cơ n.g.ự.c của Tống Miên, khẽ hỏi: “Anh không thích hả?”
Anh không trả lời, thói thúc cô đi ngủ sớm.
Mãi đến khi hơi thở Sơn Chi phát ra đều đều, Tống Miên cúi đầu xuống, ghé sát vành tai cô, cười tủm tỉm, khàn khàn giọng thầm thì âu yếm: “Thích. Anh rất thích được em yêu thương đó bé.”
Qua mấy chốc, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, hô hấp dần dần chậm rãi và nhịp nhàng.
Hàng cây bên ngoài bệnh viện xanh ngát, từ nơi này nhìn ra, có hai con chim nhỏ đang bay nhảy trên đầu cành, thi thoảng dùng mỏ rỉa rỉa lông.
Tiếng lá sào soạt rì rào lướt qua ô cửa sổ.
Tống Miên đã dậy từ lúc nào, khi cô mở mắt, mò mẩn người bên cạnh, chẳng có ai.
Cô lòm còm ngồi dậy.
Nâng tay dụi mắt, bộ dạng thức giấc ngơ ngác đáng yêu.
Giọng khàn khàn còn lưu lại cơn buồn ngủ: “Anh ơi.”
Tiếng đáp vọng ra.
“Ơi, anh đây.”