Site icon TruyenVnFull

Vết Nứt Con Tim – Ninh Thi - Chương 61

“Tại sao con không được đảm nhận vị trí phó bí thứ chứ!” Sơn Hương thét chói lên.

Hai mắt phừng phừng lửa giận.

Đối diện là ông Sơn và bà Sơn.

Ông Sơn cau mày, giọng nói trầm đi: “Bên cấp trên chọn một người khác, ba có đề cập đến học vấn cũng như những thành tựu mấy năm con tích lũy được, nhưng bọn họ không chấp nhận.”

Ông ta nhìn Sơn Hương một cái, nói tiếp: “Vị trí ủy ban kiểm tra còn trống, chỉ dưới cấp của ba thôi, con suy nghĩ lại xem.”

Bà Sơn khuyên nhủ: “Chức đó cũng được đó con. Cấp dưới của ba, ba con sẽ nâng đỡ cho con nhiều hơn.”  

“Con không chịu, mấy năm nay làm trợ lý phó bí thư con đã chán ngắt rồi, con chỉ muốn làm Tổng bí thư hoặc phó bí thư thôi!” giọng điệu cô ta bắt đầu không khống chế được mà lớn tiếng gắt gỏng.

Ông Sơn thấy con gái hỗn hào quát tháo, liền sôi máu, trợn mắt lớn tiếng dạy dỗ: “Có thôi đi không! Tại ba nên con không được vị trí đó hay sao mà hỗn hào như vậy, nếu tham vọng lớn tại sao không nổ lực hơn nữa để lấy chức Tổng bí thư đi. Mấy năm nay, được ba nâng đỡ nên con mới được tiền đồ như ngày hôm nay, còn ở đó lớn tiếng quát tháo ba mẹ nữa hả! Bộ ba có lỗi với con hay sao?”

Thấy chồng mình nặng lời, bà Sơn ở bên cạnh can ngăn, vuốt giận cho chồng rồi quay sang nhẹ giọng an ủi con gái.

“Hương Hương à, ba con nói đúng đó, suy nghĩ lại xem.”

Sơn Hương tức giận trong lòng, hậm hực không chấp nhận, nhưng dưới lời khuyên nhủ của mẹ, cô ta cắn răng đồng ý.

Tham vọng của cô ta chưa bao giờ nhỏ nhoi như vậy, cô ta có một tất nhiên sẽ muốn mười. Cái ghế Tổng bí thư, cô ta nhất định phải dành cho bằng được.

Đối với một phó bí thư huyện ủy nhỏ nhoi, nhúng tay vào ngăn cản cũng chỉ là chuyện cỏn con với Tống Miên. Anh nhanh tay soạn tin nhắn gửi cho một người bạn:

[Tường Quân, cám ơn cậu.]

[Đừng khách sáo với tôi, chầu nhậu đáp lễ.]

[Ừm, được.]

Đặt điện thoại sang một bên, ánh mắt anh tối đi.

Sơn Hương, tôi đã nói sẽ để cô phải trả giá, sự nghiệp của cô không chỉ ở mức đó thôi đâu.

Dù được chức ủy ban kiểm tra, Sơn Hương chẳng thấy vui vẻ nhưng còn hơn công sức học hỏi trở thành công cốc. Chưa để cơn giận nguôi ngoai, đã có tin dữ kéo tới.

“Cái chuyện quái quỷ gì nữa đây, không phải ba nói ủy ban kiểm tra sẽ thuộc về con sao, sao bây giờ đã có người giành lấy nữa rồi!”

Ông Sơn hậm hực trong lòng: “Họ nói phần thông tin của con chưa chỉnh chu, không đáp ứng đủ điều kiện, còn thiếu sót.”

Cô ta khó hỉu, bất mãn hỏi: “Con còn thiếu cái gì chứ?”

“Đạo đức và lối sống.”

Sơn Hương sôi máu, lửa bóc lên đỉnh đầu, hận không thể cầm d.a.o gạch mặt cái người soi ra điểm này.

“Chết tiệt!”

**

“Thôi được rồi… Em muốn đi sang nước A thì đi, mà anh không chờ em đi cùng được, bởi vì anh đi theo sự sắp xếp của bên quân đội.”

Chưa đến chiều tối, Tống Miên đã giơ tay quy phục, bởi, cô gái nhỏ này không chịu ăn cơm, dỗi anh gần một ngày trời.

Hình như bên trong có phản ứng, anh nghe được tiếng chạy lạch bạch của Sơn Chi.

Quả nhiên, người nọ phóng thẳng ra ngoài, ôm lấy cổ anh nhanh như chớp, môi còn cười không khép lại được, vui vẻ hẳn ra.

“Thật không thật không, anh không được rút lời đâu đó.” như con chim chít choè không ngừng líu lo.

Anh bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu cười trừ.

“Thật, anh cho em đi.” giọng điệu bất lực.

Sơn Chi *a* một tiếng thật dài, dúi đầu vào cổ anh không ngừng cọ nhiệt. Miệng thì véo von: “Yêu anh! Yêu anh c.h.ế.t đi được.”

Tống Miên làm vẻ mặt chê bai, đẩy đẩy đầu cô ra, giả bộ ghét bỏ: “Em đi ra khỏi người anh mau, chưa tắm rửa đã mang bộ dạng thối quắc này nhào vào lòng anh rồi.”  

Cô tròn ủm ngồi trong lòng anh, không chịu rời đi, còn làm tới, ôm siết lấy eo.

“Anh chê em, thì chúng ta cùng thối!”

Hôm nay trời đầy mây, là một ngày nắng nóng, áp bức người ta đến phát điên, gió lùa vào khe lá, trôi dạt khắp nơi nơi, những lần gió ghé qua, chỉ mang theo cơn nóng bức.

Tống Miên đang thực hiện bài kiểm tra thể lực.

Giữa trưa, tia nắng đặc biệt gay gắt.

Một mình đứa giữa trời nắng làm bài tập chống đẩy. Đây là một trong những bài kiểm tra thể lực và nó xếp cuối cùng trong mục hôm nay, chỉ cần hoàn thành thì anh sẽ thành công năm mươi phần trăm.

Kiểm tra một lượt sáu phần, khiến mồ hôi trên người anh thấm đẫm cả quân phục, xương cốt cũng mỏi nhừ. Ở phần vai phải cũng rên rỉ đau nhức. Dù vậy, Tống Miên vẫn không biểu lộ bất kỳ biểu cảm khó chịu nào đến lúc hoàn thành xong phần chống đẩy.

“Thể lực, thông qua.”

Exit mobile version