Site icon TruyenVnFull

Vết Nứt Con Tim – Ninh Thi - Chương 9

Mấy ngày gần đây hai bên tạm thời đình chiến, do đó mà Tống Miên có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng như thư giãn tinh thần trong những tháng ngày căng thẳng.

Ngày hôm ấy gió trời thổi mạnh, mang cát bụi xoáy thành vòng lớn, quang cảnh trở nên mịt mù.

Sơn Chi vừa mới ra khỏi lều đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc. Thấy người nọ nhìn mình cười cười, cô ngờ vực đi tới.

Đột nhiên Tống Miên hỏi cô: “Đi chợ không?”

Sơn Chi hiếu kỳ: “Chợ? Ở đây có chợ sao?”

Tống Miên bắt đầu hoài nghi đầu óc của cô nàng trước mặt, anh đáp trả: “Em có bị ngốc hay không chứ? Nước A dù có chiến tranh cũng phải có chợ chứ, đâu có suy thời đến mức chợ không tồn tại.”

Sơn Chi gãi đầu, cười ngượng ngùng rất lúng túng.

Anh leo lên xe, quay mặt sang hỏi: “Thế có muốn đi cùng tôi không?”

“Đi đi chứ, anh đợi một lát. Tôi đi lấy áo khoác rồi ra liền.”

“Con gái lắm chuyện.” Tống Miên ngồi trên xe motor càm ràm, xe vẫn chưa khởi động, an tĩnh chờ.

Đợi đến khi Sơn Chi chạy ra thì chân dài của anh mới bắt đầu gác chân chống xe lên, vững chắc giữ thăng bằng.

Đợi cả nửa ngày mà phía sau không có một động tĩnh nào, anh ngoáy đầu, đôi mắt sắc lẹm như muốn g.i.ế.c người.

“…”

Đồng chí, anh hung dữ quá!

Tay chân Sơn Chi bối rối, cô niết mép quần, vừa oan ức vừa dè dặt chỉ chỉ: “Yên xe cao quá, anh có thể nghiêng, nghiêng một bên cho tôi ngồi lên rồi mới dựng xe đứng thẳng được không?”

Lời nói ra, cô có chút xấu hổ.

Tống Miên vừa bất lực lại vừa buồn cười, ôm trán rầu rĩ nói: “Em nghĩ em đang đi đò hả Sơn Chi.”

“Thật tình.” chân chống một lần nữa được gác xuống. Chân dài miên man vòng qua xe, đứng trước Sơn Chi chỉ có thể mang điệu bộ bất lực tòng tâm, không nói nên lời.

Bỗng dưng cả người nhẹ tênh, chiều cao được nâng lên, hai chân lơ lửng không chạm đất, Sơn Chi hoảng hốt la một tiếng rồi im bặt. Tống Miên luồn tay dưới nách đem cô xách lên, rồi nhẹ nhàng đặt cô an vị trên yên xe.

Anh còn không quên buông lời phàn nàn: “Nói em chân ngắn em lại cãi cố, lát ra chợ có giỏi em ngồi trên xe luôn đi, muốn tôi bế em lên trừ khi kêu một tiếng ‘Anh’. “

“…” Đồng chí à, anh không chỉ hung dữ mà còn rất cục súc đấy.

Sơn Chi dẩu môi, gương mặt ấm ức không nói thành lời.

Mặt đường gồ ghề quanh co, toàn là cát với đá, chạy nhẹ nhàng mà bụi bay cao hơn cả đầu, mù mịt đến độ phía trước không nhìn thấy rõ. Bên trên như lạc vào cõi tiên thì bên dưới là hố sâu vũ trụ, nhìn mấy gà mà xanh cả mặt.

Ổ gà gì, đây là ổ voi.

Không chỉ bị địa hình nơi này làm cho quay cuồng mà Sơn Chi còn bị xốc nải đến mức người lắc lư qua lại, đầu choáng một hồi. Từ đầu, cô ngồi giữ khoảng cách vô cùng an toàn, vậy mà chỉ trong chốc lát chạy qua con đường này thì khoảng cách nó đã bằng con số âm.

Người ngồi phía sau không ổn.

Người lái phía trước cũng rất bất ổn, cái gì cũng không ổn, rõ ràng gió thổi mạnh như thế, vậy mà mồ hôi hai bên thái dương đổ như cái thác, yết hầu liên tục trượt lên trượt xuống, miệng lưỡi khô khan. Tấm lưng anh cũng đã ướt đẫm, nguyên nhân là do mỗi lần xốc nải, cơ thể của người phía sau cứ bất chợt đổ ầm về, đập vào lưng anh mấy phát, anh cũng không muốn để ý nhưng mà cái sự mềm mại đó… một lời khó nói hết.

Tống Miên muốn xua đi cũng không thể nào làm được. Cả người cứng đờ, tiết chế cảm xúc rối loạn cực kỳ khó khăn.

Anh cũng đã ba mươi tuổi rồi, nói không có phản ứng là trái lương tâm.

Sơn Chi cũng chẳng khấm khá hơn bao nhiêu, n.g.ự.c bị đập đến tức đau. Cô ngượng nghịu lùi về sau, hai bàn tay kiên định nắm chặt yên xe.

Hành trình đến chợ của Tống Miên là một cực hình và Sơn Chi cũng vậy, không có niềm hân hoan khi khám phá ra được một địa điểm mới mà thay vào đó là sự bí bách xấu hổ.

Chưa đến nơi mà xung quanh đã có tiếng rao bán tấp nập, có thương nhân có người ngoại quốc, giữa nơi chiến tranh gay gắt này, lại có một khu chợ quá đổi bình thường. Dẫu biết tính mạng gặp nguy hiểm nhưng thời thế khó khăn, phải đi mưu sinh mới có thể tồn tại ở cái chốn tính mạng treo đầu s.ú.n.g này.

Nhiều gian hàng được bày bán, trên mỗi chiếc bàn đơn sơ là những vật phẩm, có vải màu, có trái cây, thịt cá, hàng quán trải dài và có cả môi giới. Cả con hẻm, đều chặt nít người.

Tống Miên dẫn Sơn Chi đi sâu vào lòng chợ, cô gái có nước da trắng ngần, khác biệt với màu da của người nước A, nhiều người dòm ngó khiến Sơn Chi cũng mất tự nhiên, lẽo đẽo khép nép theo sau Tống Miên. Nhiều người qua lại, không tránh khỏi việc đụng chạm, người Sơn Chi lại nhỏ sức yếu, anh nhìn một cái rồi vòng tay kéo vai cô nép sát vào lòng, dùng thân hình cao lớn che chắn cô gái nhỏ. Tống Miên tiếp tục di chuyển, lâu lâu lại đưa tay vén mấy tấm vải cũ che nắng của các sạp hàng.

Trái tim cô đập *thình thịch* hai cái rộn ràng mạnh mẽ, mặt mũi bỗng chốc nóng bừng, tay cũng không biết để ở đâu, gò má tinh tế nhuộm chút sắc hồng.

Trên đầu truyền tới giọng nói trầm khàn, mặc dù di chuyển có chút hỗn độn khó khăn, nhưng nói chuyện với cô vẫn như trước, bình thản kiên nhẫn.

“Em muốn mua gì?”

Giọng Sơn Chi có chút không tự nhiên, đáp: “Muốn mua một ít tăm bông, một ít băng gạc, còn có cồn.”

“Mấy thứ đó ở đây hơi khó tìm, bên y tế hết rồi sao?”

Cô gật đầu: “Quá nhiều người bị thương, băng gạc chỉ còn vài chục cuộn thôi.”

Exit mobile version