Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 1
Cuối giờ Tuất, trăng đã lên giữa trời.
Từ trước gương đồng, Từ Linh Kiều lười biếng ngồi để nha hoàn gỡ xuống trâm cài, vòng tay, rồi dùng dầu hoa quế dưỡng tóc. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, sau đó rèm cửa khẽ lay động, mẫu thân nàng ta – Vệ thị – cùng một bà tử thân cận bước vào.
Từ Linh Kiều uốn eo đứng dậy đón tiếp:
“Đã muộn thế này, sao mẫu thân còn đến đây?”
Vệ thị liếc nhìn bà tử, bà ta hiểu ý, liền vẫy tay ra hiệu cho nha hoàn lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
Vệ thị kéo tay nữ nhi ngồi xuống ghế thêu, trầm giọng nói:
“Ta nghĩ đến chuyện ngày mai, trong lòng vẫn không yên tâm. Thấy trong phòng con còn sáng đèn, nên qua đây dặn dò thêm một lần.”
“Chuyện ngày mai nhất định phải làm tốt, tuyệt đối không được xảy ra sai sót. Việc này không chỉ liên quan đến tiền đồ của phụ thân con và cả nhà chúng ta, mà còn quyết định việc con sau này có thể như ý gả vào hào môn hay không!”
Từ Linh Kiều mỉm cười, khóe môi cong lên đầy ý vị:
“Nữ nhi hiểu rồi, người đã nhắc đi nhắc lại mấy lần rồi mà.”
Vệ thị nhìn nàng, giọng nghiêm nghị:
“Vậy con nhắc lại xem nào.”
Từ Linh Kiều khẽ vuốt mái tóc dài ra sau, nụ cười càng thêm phần yêu kiều:
“Ngày mai giờ Tỵ, đưa Linh Phủ muội ra đình nghỉ mát bên hồ trong hoa viên. Đợi khi phía trước viện thả diều, con sẽ tìm lý do rời đi, nhưng phải giữ muội ấy ở lại đó. Chỉ có bấy nhiêu thôi, chẳng phải sao?”
Vệ thị gật đầu, nhưng gương mặt vẫn nghiêm nghị:
“Những gì con cần làm chỉ là như vậy. Linh Nghiên muội muội con còn nhỏ, tính tình chưa chín chắn, chuyện này ta không nói cho nó biết. Ngày mai, ta cũng sẽ nghĩ cách giữ nó trong khuê phòng, tránh bất trắc.”
“Việc của con là đảm bảo Linh Phủ phải ở đó đúng giờ, để ‘quý nhân’ có thể gặp nàng một cách riêng tư, tuyệt đối không được để hắn nhìn thấy hai tỷ muội con. Chuyện này nghe thì đơn giản, nhưng một chút cũng không được sai sót.”
“Nữ nhi hiểu rồi. Từ khi mẫu thân để Linh Phủ đến ở lại nhà, con đã đoán được người chắc chắn có mưu tính. Chỉ tiếc cho Linh Phủ muội muội, tuổi trẻ xinh đẹp như hoa mà phải làm thiếp cho một lão già. Thật đáng thương!” Từ Linh Kiều vừa nói vừa hờ hững chơi đùa với lọn tóc của mình.
Từ Linh Phủ là con gái của nhị thúc nàng ta, người đã qua đời từ lâu. Do sức khỏe yếu kém từ nhỏ, nàng được đưa đến núi Lộc Môn để tu hành, dưỡng sinh. Vừa mới xuống núi trở về không lâu, đã bị cuốn vào chuyện này.
Nói thật, Từ Linh Kiều không hề có chút tình cảm thân thiết nào với đường muội này. Những lời nói ra chỉ là một cách để tỏ vẻ thương hại đầy chế giễu mà thôi.
Vệ thị trừng mắt, giọng nghiêm nghị:
“Nó đáng thương, vậy con muốn đi thay? Tốt nhất là đừng để ta thấy con có ý hả hê. Nếu ngày mai con để lộ điều gì trước mặt nó, cẩn thận phụ thân con sẽ l.ộ.t d.a con!”
“Được rồi mà!” Từ Linh Kiều đẩy tay mẫu thân, “Con biết chuyện này quan trọng thế nào với gia đình chúng ta. Phụ thân và mẫu thân đã giao phó cho con, con nhất định sẽ làm đâu ra đó.”
Sáng sớm hôm sau, Từ Linh Phủ vừa thức dậy thì Từ Linh Kiều đã dẫn theo nha hoàn đến.
“Linh Phủ muội muội!” Từ Linh Kiều nở nụ cười thân thiện, dịu dàng:
“Hôm nay trời đẹp lắm, ăn sáng xong chúng ta ra hoa viên nhỏ dạo chơi một chút nhé?” Nàng ta ra hiệu cho nha hoàn, lập tức có người đặt xuống y phục và trang sức.
“Đây là những thứ mẫu thân ta dặn mang đến cho muội. Muội mới đến hai ngày, chưa kịp may thêm y phục. Thôi thì hôm nay cứ mặc tạm bộ này. Muội thanh tú thế này, chắc chắn mặc vào sẽ càng xinh đẹp hơn.”
Từ Linh Phủ nhìn vẻ mặt tươi cười ân cần của đường tỷ, chỉ đáp:
“Đa tạ đại bá mẫu và tỷ tỷ đã ưu ái.”