Linh Phủ nhìn về phía A Vân, hỏi:
“Ngươi hy vọng ta thay ngươi nói giúp với Huyện lệnh đại nhân sao?”
A Vân vội vàng lắc đầu, nói:
“Nô tỳ tuy ngu dốt, nhưng cũng biết câu ‘vô công bất thụ lộc’. A Vân chẳng có công lao gì, làm sao dám vọng cầu được Huyện lệnh đại nhân xá tội?”
“Nên…” Nàng ta nhìn Linh Phủ bằng ánh mắt chân thành, tiếp lời:
“A Vân muốn đi theo tiểu thư làm việc. A Vân biết, dù có làm ở nội nha đến c.h.ế.t cũng không thể lập được công lao gì, cùng lắm chỉ là một nô lệ như trâu ngựa mà thôi!”
“Nhưng tiểu thư thì khác. Tiểu thư theo sát Huyện lệnh đại nhân, chia sẻ lo toan, lập được bao công trạng. Nếu A Vân cũng có thể giống tiểu thư, vậy thì sẽ có chút hy vọng!”
Linh Phủ im lặng.
Tim A Vân đập dữ dội, lời nàng ta vừa nói đã to gan đến cực điểm. Thành hay bại giờ chỉ phụ thuộc vào suy nghĩ của nữ tử trước mặt.
Nàng ta đã liều. Lời cầu khẩn đầy mạnh mẽ, nửa thật nửa giả, được nói ra từ tận đáy lòng. Nếu Linh Phủ là kẻ âm hiểm độc ác, nàng hoàn toàn có thể khiến nagf ta không còn ngày nào yên ổn trong nội nha.
Nhưng nàng ta vẫn đánh cược!
Bằng sự quan sát của mình, nàng ta nhận thấy Linh Phủ tự trọng, ít nhất trên bề mặt không bao giờ làm khó các nô bộc như nàng ta. Đối với Anh Nữ và nàng ta, tiểu thư còn tỏ ra chút thương hại.
Nàng ta cược vào sự thương hại đó!
Chỉ cần Linh Phủ đồng ý, nàng ta không chỉ có cơ hội ra vào nội nha, mà còn có thể khiến Huyện lệnh đại nhân thường xuyên trông thấy mình.
Linh Phủ thân là nữ tử mà làm được việc, tại sao nàng không thể?
Linh Phủ biết chữ, biết viết, biết tính toán, nàng cũng biết!
Linh Phủ có chỗ đứng bên cạnh Huyện lệnh đại nhân, A Vân nàng ta cũng có thể!
Khó khăn lớn nhất chính là thân phận quan nô của nàng ta, nhưng điều đó cũng chính là lý do để nàng ta mở lời với Linh Phủ.
A Vân kiềm nén sự kích động trong lòng, ánh mắt cúi xuống đất, lặng lẽ chờ câu trả lời.
Một lúc sau, Linh Phủ chậm rãi, có chút do dự, cất lời:
“Ngươi nói ngươi vì tội của phụ thân mà phải vào quan nô?”
A Vân giật mình ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt mang theo nghi hoặc của Linh Phủ, cố đoán ý nàng.
Dưới ánh mắt ấy, A Vân dần cảm thấy nhục nhã. Nàng ta hít sâu hai hơi, lấy hết can đảm mà nói:
“Hồi tiểu thư, năm đó phụ thân của nô tỳ vì…”
Linh Phủ giơ tay, ý bảo nàng ta dừng lại.
A Vân kinh ngạc nhìn nàng.
Không phải muốn nàng lật ra vết thương của mình, phơi bày đoạn quá khứ nhục nhã nhất sao?
Chuyện đó nàng ta đã từng trải qua.
“Nghe nói ngươi vì tội của phụ thân mà phải vào quan nô?” Những lời này nàng ta đã rất quen thuộc.
Khi đó, đám gia quyến của quan phạm như nàng ta bị giam chung một chỗ, từng người đều bị quản sự lôi ra, bắt công khai nói lý do phải làm quan nô.
Bọn họ chế nhạo, mỉa mai những người vốn là phu nhân, tiểu thư quan gia, hả hê khi nhìn thấy họ từ bỏ tự tôn, bị sỉ nhục trước công chúng.
Những ánh mắt hả hê đó như những thanh sắt nung đỏ, khắc sâu bốn chữ “gia quyến quan phạm” đầy nhục nhã vào tận da thịt, xương cốt của họ.