Site icon TruyenVnFull

Vũ Lăng Xuân Thiếu – Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 104

Linh Phủ ngoan ngoãn xoay đầu lại, Khuất Nguyên Đình đổ bột thuốc vào, sau đó cầm lấy chiếc bánh hồ trên tay.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều không nhịn được bật cười.

Khuất Nguyên Đình tự giễu:

“Không ngờ tối nay ta lại thành tên trộm đi thuốc c.h.ó thế này…”

Linh Phủ chỉ vào mình:

“Không chỉ vậy, ngài còn kéo thêm đồng bọn, lập nhóm phạm tội, tình tiết càng nghiêm trọng.”

Khóe miệng Khuất Nguyên Đình khẽ nhếch:

“Vậy ngày mai gặp ở công đường, nàng đừng bán đứng ta đấy.”

Linh Phủ gật đầu, làm một động tác khóa miệng với hắn.

Hai người cùng chăm chú nhìn chiếc bánh hồ, giờ chỉ còn lo lắng rằng con c.h.ó không quá kén chọn, chịu ăn chiếc bánh hồ đã được trộn thêm dược liệu này.

Khuất Nguyên Đình nói:

“Nàng đợi dưới đây, nếu c.h.ó ăn xong và lăn ra ngủ, ta sẽ ra hiệu cho nàng lên.”

Linh Phủ gật đầu, nhìn Khuất Nguyên Đình lần nữa leo lên đầu tường.

Chưa đến nửa chén trà, Khuất Nguyên Đình từ trên tường vẫy tay gọi Linh Phủ.

Linh Phủ khẽ điểm mũi chân, leo lên tường, Khuất Nguyên Đình lại kéo nàng lên, sau đó cả hai cùng nhảy nhẹ nhàng xuống sân.

Lần này, thế giới đã yên tĩnh, con c.h.ó đã ngủ say như chết.

Hai người đến đứng bên ngoài căn phòng mà khi nãy Lôi Tam đi ra, lắng nghe một chút, sau đó lần lượt đến các căn phòng khác trong sân.

Dù sân viện này có vẻ cũ kỹ, nhưng lại là một khu tam hợp viện lớn nhất khu vực này.

Đi được một đoạn, Linh Phủ cảm giác dưới chân mình đạp phải thứ gì đó, nàng cúi xuống nhặt lên, sờ qua trên tay, giống như một mảnh gỗ mịn màng.

Nàng cảnh giác cất vật đó vào túi ngầm trong tay áo.

Khuất Nguyên Đình lén lút bước đến cửa chính phòng, dùng mũi d.a.o cạy then cửa, cùng Linh Phủ nhẹ nhàng lẻn vào bên trong.

Ánh sáng bên trong quá tối, Khuất Nguyên Đình lấy ra một cây hỏa chiết tử để thắp sáng.

Chỉ thấy giữa phòng đặt một chiếc bàn dài lớn, trên bàn có vài mảnh lụa vàng. Khuất Nguyên Đình nhặt lên xem, sắc mặt chợt trầm xuống.

Hắn lấy một mảnh cất vào trong ngực, sau đó thổi tắt hỏa chiết tử, kéo Linh Phủ ra ngoài.

Khuất Nguyên Đình lại đến trước Đông sương phòng, không ngờ bên trong vang lên những tiếng ngáy đều đều, rõ ràng là có rất nhiều người đang ngủ.

Trong lòng hắn nảy ra phán đoán, đúng lúc đó, từ tòa tháp canh truyền đến tiếng trống canh, đã là canh tư.

Khuất Nguyên Đình quyết định không trì hoãn thêm, kéo Linh Phủ nhảy qua tường ra ngoài.

Hai người nhanh chóng hướng về phía huyện nha mà đi, đến nội nha thì đã là giờ Dần.

Sau một đêm nhảy tường và lén lút, Linh Phủ cảm thấy thể lực tiêu hao không ít, nhưng tinh thần vẫn vững vàng.

Nàng rất muốn biết, rốt cuộc thứ mà Khuất Nguyên Đình mang về là gì.

Khuất Nguyên Đình cũng không nói nhiều, trực tiếp mở cửa phòng, dẫn Linh Phủ vào trong gian phòng của mình.

Sau khi thắp đèn dầu, hai người cùng nhau nghiên cứu cuộn lụa trên bàn.

Linh Phủ cảm thấy vật này có chút quen thuộc, trông như loại sắc phong trong các bộ phim cổ trang, nhưng kích thước nhỏ hơn một chút.

Vì vậy nàng hỏi:

“Nguyên Đình huynh, đây là vật gì?”

Exit mobile version