Site icon TruyenVnFull

Vũ Lăng Xuân Thiếu – Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 112

Về đến nhà trưởng thôn Dương, Linh Phủ liền gọi A Vân và Anh Nữ tới.

Nàng lấy nội dung liên quan đến thuật trồng trọt và hạt giống từ sách ra, tự mình giảng giải, Anh Nữ làm “người kiểm chứng,” còn A Vân thì chịu trách nhiệm ghi chép lại bằng bút.

Tại sao Anh Nữ lại là “người kiểm chứng”? Vì mặc dù thuật trồng trọt được ghi chép lại bằng ngôn ngữ trực tiếp và cụ thể, nhưng với dân làng, những từ ngữ ấy vẫn chưa phải là lời nói dễ hiểu. Linh Phủ cần thêm phần diễn giải theo cách mà dân làng có thể hiểu.

Làm sao để biết dân làng có hiểu hay không? Chính là nhìn xem Anh Nữ, đối tượng kiểm chứng này, có hiểu hay không.

Nếu một cô nương nông thôn như Anh Nữ có thể hiểu được, thì dân làng cũng sẽ hiểu.

Mỗi khi Linh Phủ và Anh Nữ xác định xong một đoạn nội dung, A Vân sẽ viết lại đoạn đó bằng lời lẽ đơn giản và dễ hiểu nhất.

Cứ như vậy hơn một canh giờ trôi qua, nội dung liên quan đến hạt giống chỉ mới làm được một nửa.

Không biết từ lúc nào đã đến giờ Dậu, ở thôn quê người ta tiếc dầu đèn, thường tranh thủ ăn cơm tối khi trời còn sáng, rồi dọn dẹp trước khi trời tối hẳn.

Vì vậy, hai con dâu của Dương nương tử bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa tối. Buổi tối ăn ít hơn buổi trưa, vì Tôn Bảo và Triệu Nhị đã qua nhà Toàn địa chủ sắp xếp, bữa tối của họ cũng ăn ở đó, nên Dương gia chỉ cần chuẩn bị phần ăn cho ba cô nương, gồm Linh Phủ và hai người nha hoàn.

Linh Phủ bảo Anh Nữ nói với Dương nương tử rằng khi cơm chín, Anh Nữ sẽ lấy phần ăn của ba người mang sang sảnh phòng Đông của họ để ăn, tránh làm phiền cuộc sống của Dương gia.

Ăn tối xong, Anh Nữ rửa sạch bát đũa của ba người, rồi đem cất riêng, không dùng chung với Dương gia.

A Vân từ chiếc rương mang theo lấy ra một cây nến, thắp lên. Linh Phủ ngồi dưới ánh nến, xem lại nội dung hướng dẫn gieo giống mà A Vân đã chỉnh lý vào buổi chiều.

Bên ngoài trời chưa tối hẳn. Trong sân, cháu lớn Dương gia, Bảo Nhi, đang chơi đùa. Nhìn thấy ánh sáng trong phòng Đông, cậu bé tò mò chạy đến bên cửa sổ ngó vào.

Linh Phủ thấy vậy, liền vẫy tay gọi. Cậu nhóc lập tức rụt đầu xuống dưới bệ cửa, nhưng một lúc sau, lại giống như chú chuột nhỏ, ló đầu lên lần nữa.

Linh Phủ hiểu rõ tính trẻ con, liền không để ý thêm. Quả nhiên, Bảo Nhi dần dần yên tâm, mạnh dạn hơn, ghé sát cửa sổ nhìn ngắm.

Trong nhà, hiếm khi tìm được vài tờ giấy, cũng chưa từng thấy phụ mẫu đọc những thứ này. Với một đứa trẻ năm, sáu tuổi đầy tò mò, cậu không hiểu tại sao cô nương xinh đẹp kia lại cứ chăm chú nhìn mãi vào những thứ ấy.

Đến khi trời tối hẳn, nàng dâu cả Dương gia mới gọi Bảo Nhi về phòng.

Ngày hôm ấy đi đường mệt nhọc, Linh Phủ không để A Vân và Anh Nữ làm việc thêm buổi tối. Ba người sớm rửa mặt, nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, sau khi dùng bữa sáng, Linh Phủ lại đi dạo một vòng, lần này dẫn theo cả Anh Nữ và A Vân.

Trên đường, Anh Nữ dạy A Vân cách nhận biết các loại cây trồng, còn Linh Phủ thì lấy thực cảnh để đối chiếu từng phần nội dung trong hướng dẫn gieo giống mà họ đã chuẩn bị tối qua.

Dọc đường, Linh Phủ cũng quan sát tình hình cây cao lương và các loại cây trồng khác.

Buổi chiều, ba người hợp sức hoàn thành hai phần hướng dẫn: một phần về gieo giống và một phần về cao lương.

Vừa lúc Tôn Bảo đến hỏi Linh Phủ có gì dặn dò, nàng liền đưa hai phần hướng dẫn cho hắn, nói:

“Ta nhớ ngươi biết chữ, đúng không?”

Tôn Bảo ngại ngùng gãi đầu:

Exit mobile version